“Xong rồi!”
Diệp Mặc cài xong dây chuyền thì lùi lại một bước.
“Ừm! Cũng không tồi nhỉ!”
Tô Ngọc Tình ngắm mình trong gương, rồi gật đầu hài lòng.
Diệp Mặc cũng đánh giá một phen, sau khi Tô Ngọc Tình đeo dây chuyền lên thì nàng lại chói mắt hơn vài phần, toàn thân nàng tỏa ra một khí chất xa hoa và quý phái.
“Xinh đẹp!” Diệp Mặc thán phục.
“Vậy sao?”
Tô Ngọc Tình nghe thấy lời tán dương của Diệp Mặc thì mím môi cười một cái, trong lòng cũng có chút mừng rỡ.
“Em đeo cả cái đồng hồ này lên nữa đi!”
Diệp Mặc cầm chiếc đồng hồ Patek Philippe đưa cho nàng, rồi giúp nàng đeo vào cái cổ tay trắng như tuyết.
“Đúng là rất đẹp.”
Tô Ngọc Tình nâng tay lên xem, càng nhìn càng thấy thích.
“Ánh mắt của anh tốt thật.
Nàng ngẩng đầu lên cười với Diệp Mặc một cái, rồi tán dương.
“Tất nhiên rồi!” Diệp Mặc cười nói.
“Này này này! Hai người quên tôi vẫn ở đây à? Đừng có anh anh em em ở trước mặt tôi chứ!”
Dương Mạn Ny ở đầu dây điện thoại bên kia đã không chịu nổi.
Mặt Tô Ngọc Tình đỏ lên, rồi đi đến trước điện thoại di động nói: “Làm gì có chứ! Anh ấy tặng em nhiều thứ như vậy, tất nhiên em phải anh ấy một câu rồi.”
“Được rồi được rồi! Em tranh thủ thời gian ân ân ái ái đi, hai ngày nữa là hết cơ hội rồi đấy.” Dương Mạn Ny nói.
“Em biết rồi! Em đã đặt vé máy bay rồi! Hai ngày nữa em sẽ qua tìm chị.” Tô Ngọc Tình cười nói.
Hai người nói chuyện thêm nửa tiếng nữa mới cúp máy.
Diệp Mặc thì bắt đầu dọn dẹp.
Chớp mắt đã đến chạng vạng tối, Diệp Mặc bắt đầu nấu cơm.
Sáng sớm hôm sau, chín giờ sáng Diệp Mặc đã đi đến phòng làm việc, sau đó lại đi đến công ty truyền thông Thời Đại.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Diệp Mặc ngồi nhìn Tề Diệu Huy.
“Công ty giải trí Kim Sư xem như phá sản rồi!”
Tề Diệu Huy nói tình trạng của Công ty giải trí Kim Sư cho Diệp Mặc nghe.
Một đám nghệ sĩ của Công ty giải trí Kim Sư đã bị Phong sát, khiến bọn họ phải bồi thường rất nhiều tiền. Cộng thêm vấn đề về thuế vụ nữa, nên công ty đã sụp đổ rồi, vị Tổng giám đốc Lý kia chỉ có thể bán sạch sản nghiệp để bù vào lỗ hổng tài chính.
“Công ty giải trí Kim Sư thì khẳng định là bay màu rồi, nhưng mà, có lẽ vị Tổng giám đốc Lý kia vẫn có thể giữ lại một ít tài sản, chẳng qua là tài sản của ông ta sẽ bị rút lại rất nhiều.” Tề Diệu Huy nói.
“Thật à?” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Có người đã bảo vệ ông ta trong thời khắc sống còn!”
Tề Diệu Huy gật đầu, rồi nghiêm mặt nói.
“Là ai?”
Diệp Mặc híp mắt lại, rồi trầm giọng nói.
Tề Diệu Huy lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, vị Tổng giám đốc Lý này quan hệ khá rộng, có người nguyện ý giúp ông ta một chút cũng không có gì kỳ lạ.”
Diệp Mặc suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Điều này cũng đúng!
Dù sao ông ta cũng đã lăn lộn vài chục năm trong ngành giải trí rồi, nên không thể khinh thường các mối quan hệ của ông ta được.
“Chủ tịch Diệp, theo tôi thì việc này cũng ổn rồi.” Tề Diệu Huy nói.
“Ừm! Cứ như vậy đi!” Diệp Mặc vuốt cằm một cái rồi nói.
Công ty giải trí Kim Sư đã sụp đổ rồi, Diệp Mặc cũng không còn biện pháp nào để xử lý vị Tổng giám đốc Lý này nữa, cho nên tạm thời dừng ở đây thôi.
“Dạo này công ty sao rồi, có vấn đề gì không?”
Trên mặt Diệp Mặc lộ ra nụ cười rồi hỏi.
“Mọi chuyện đều tốt, không có vấn đề gì!” Tề Diệu Huy vội vàng trả lợi.
“Vị Phó tổng giám đốc Quan kia…thì sao rồi?”
Diệp Mặc nhớ đến Quan Tuyết nên thuận miệng hỏi một câu.
“Phó tổng giám đốc Quan?”
Tề Diệu Huy hơi giật mình, rồi cười hiểu ý.
Quả nhiên là Chủ tịch Diệp rất quan tâm đến Phó tổng giám đốc Quan!
“Cô ấy rất khá! Năng lực của cô ấy cũng rất mạnh, trước kia cô ấy là người chế tác số một số hai trong công ty, hiện giờ lên làm Phó tổng giám đốc cũng không có vấn đề gì.” Tề Diệu Huy cười nói.
“Vậy thì tốt rồi! Tôi đi đây!”
Diệp Mặc đứng lên, sửa sang lại quần áo.
“Chủ tịch Diệp, tôi tiễn ngài xuống!”
Tề Diệu Huy đứng lên, mở cửa cho Diệp Mặc, rồi cung kính tiễn Diệp Mặc ra cửa thang máy.
“Phó tổng giám đốc Quan!”
Sau đó, Tề Diệu Huy đi vào văn phòng Phó tổng giám đốc, rồi gõ cửa một cái.
“Tổng giám đốc Tề!”
Quan Tuyết vội vàng đứng lên chào hỏi.
“Ah! Cô đừng khách khí như vậy, cứ ngồi xuống nói chuyện là được rồi.” Trên mặt Tề Diệu Huy nở một nụ cười.”
“Tổng giám đốc Tề, có chuyện gì sao?”
Quan Tuyết ngồi xuống, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu.
Hình như thái độ của Tổng giám đốc Tề hơi nhiệt tình thì phải, nhiệt tình đến mức khiến cho nàng không kịp thích ứng.
Tề Diệu Huy cười tủm tỉm, sau khi đánh giá Quan Tuyết một phen thì khẽ gật đầu.
Tề Diệu Huy là một người làm trong ngành giải trí, cho nên ông ta thường xuyên nhìn thấy các cô gái xinh đẹp, mọi loại phong tình đều có. Nhưng vị Phó tổng giám đốc Quan này thì đúng là rất nổi bật, khi con trẻ thì cô ta không thua kém những ngôi sao thần tượng chút nào, còn bây giờ, mặc dù cô ta hơi lớn tuổi, nhưng lại có thêm vài phần phong vận thành thục, mị lực của cô ta không giảm chút nào.
Chẳng trách Chủ tịch Diệp lại đặc biệt quan tâm đến cô ta.
“Tổng giám đốc Tề?”
Quan Tuyết càng khó hiểu hơn.
“A! Chủ tịch Diệp vừa ở đây xong.” Tề Diệu Huy cười nói.
“Tên…à không, Chủ tịch Diệp sao?”
Đôi môi đỏ của Quan Tuyết hé ra, suýt nữa thì bật thốt lên câu ‘Tên khốn kiếp kia’.
May mà kịp nuốt lại!