“Trời ạ! Là thật!”
Dương Yến kích động siết chặt nắm đấm, khuôn mặt hưng phấn đến mức đỏ bừng lên.
Một nhân vật siêu sao hot khắp nửa bầu trời, một Thiên Hậu, thế mà lại sinh hai đứa bé cho bạn học cấp ba của mình, đây quả thực giống như đang nằm mơ vậy.
Phó Tư Vi cũng hồi phục lại tâm thần, rồi thở phào một hơi.
Giờ phút này, nàng lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Hai người quen biết nhau kiểu gì thế? Bây giờ cô ấy đang ở thành phố H à? Có phải cô ấy sắp tái xuất rồi đúng không? Mình nghe nói, cô ấy sắp phát hành Album mới rồi, sắp sửa tuyên truyền rồi đúng không?” Dương Yến hỏi liên tục giống như súng liên thanh vậy.
“Vấn đề của cậu quá nhiều rồi.”
Nhất thời, Diệp Mặc không biết phải trả lời đi đâu.
“Vậy cậu từ từ nói đi, đầu tiên nói chuyện tái xuất trước, đến khi đó cậu có thể giúp mình xin một cái chữ ký không? Mình nói cho cậu biết, khi con học đại học, thì mình đã là fan của cô ấy rồi, tất cả bài hát của cô ấy mình đều thuộc làu làu.”
Dương Yến vẫn hết sức kích động.
“Được chứ.” Diệp Mặc đành phải gật đầu, ứng phó qua cửa này đã.
Dù sao thì xin chữ ký cũng không phải việc gì khó khăn cả.
“Quá tốt rồi, vậy thì nhờ cả vào cậu nha, bạn học cũ!” Dương Yên trịnh trọng nói.
“Cậu ca hát và chơi nhạc cụ đều rất lợi hại, cậu và Tô Thiên Hậu quả thực rất xứng đôi.”
Dương Yến đi vào trong, khi nhìn thấy phòng nhạc cụ thì lại tán dương.
Diệp Mặc đi pha vài chén trà, rồi ngồi xuống trò chuyện với ba người các nàng, câu chuyện của chủ yếu xoay quanh hai đứa bé, và cả chuyện của Tô Ngọc Tình.
Cuối cùng, ba người các nàng mỗi người chọn một món đồ rồi liền rời đi.
“Vậy mà lại đúng, mình cũng không ngờ đấy!”
Vừa ra ngoài thì Dương Yến lại hưng phấn lên.
“Đúng thế! Thật sự là khiến người ta giật mình!” Phó Tư Vi cười nói.
Ngay từ đầu nàng cũng không ngờ được, vị Tô Thiên Hậu này lại là mẹ của bọn nhỏ!
Hiện giờ biết rồi, thì nàng thản nhiên hơn nhiều.
“Chiếc xe thể thao kia…là của Diệp Mặc à?”
Đúng lúc này, Dương Yến nhìn thấy chiếc Khôngenigsegg ở một bên.
“Chắc là vậy rồi.” Phó Tư Vi nhìn thoáng qua rồi gật đầu.
Lần trước Diệp Mặc đón nàng cũng không đi chiếc xe thể thao này, mà là một chiếc Bugatti khác, nhưng nàng nhận ra chiếc Lamborghini ở bên cạnh chiếc xe thể thao này, cho nên nàng có thể xác định, đây là xe của Diệp Mặc.
“Nhìn trông có vẻ rất đắt nhỉ!”
Dương Yến đánh giá một chút rồi líu lưỡi nói.
“Cậu ấy vẫn còn một chiếc Bugatti nữa!”
“Thật nhiều tiền!”
Dương Yến thở dài từ đáy lòng.
Ba người trò chuyện rồi lên xe, rời đi.
……
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc lại tiếp tục bận rộn một lúc, mãi đến hơn 5 giờ mới chạy về nhà.
Diệp Mặc tiện đường đi dạo một vòng chợ bán thức ăn, sau khi mua một đống đồ trở về thì Diệp Mặc bắt đầu nấu cơm.
Tô Ngọc Tình vừa chơi với hai đứa bé vừa gọi điện thoại nói chuyện công việc Dương Mạn Ny.
Ngày mai nàng đã phải đi làm rồi!
Nửa tiếng sau, Tô Ngọc Tình mới cúp điện thoại, ôm hai đứa nhỏ đi vào nhà bếp.
“Ừm! Thơm quá!”
Tô Ngọc Tình nhẹ nhàng ngửi một cái, rồi sợ hãi than lên.
“Vẫn chưa xong đâu! Công việc của em thể nào rồi?” Diệp Mặc quay người nhìn thoáng qua rồi hỏi.
“Cũng không tệ lắm, chẳng mấy chốc sẽ phát hành Album, đang tuyên truyền rồi! Ngày mai em bay qua để tham gia một game show, tên là ‘Ca sĩ đỉnh phong’, đây cũng là một trong những phương án tuyên truyền, chờ đến khi tiết mục này được phát sóng, thì coi như em chính thức tái xuất.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Mặc gật đầu.
“Đúng thế! Nào, gọi cha đi nào!”
Tô Ngọc Tình cúi đầu hôn lên trán hai đứa bé, rồi ôn nhu nói.
“Cha……”
Tiếng nói ngây ngô của hai đứa bé vang lên, Tĩnh Tĩnh thì nói rất giống, còn Nặc Nặc thì hơi kém một chút, chẳng qua là đã tốt hơn nhiều rồi.
“Ngoan quá!”
Diệp Mặc đi lên hôn lên mặt mỗi đứa con một cái, khiến cho hai đứa bé cười khanh khách không ngừng.
“Em lại cho hai đứa bé bú rồi à?”
Bỗng nhiên Diệp Mặc lại hỏi.
“Sao anh biết?” Tô Ngọc Tình hơi giật mình, sau đó cúi đầu nhìn ngực, có chút buồn rầu nói: “Dạo này ngực em hơi căng, nên em hơi đau, có lẽ là do quá nhiều sữa, lúc trước khi không cho con bú, thì em cũng bị như vậy! Mỗi lần như vậy thì em đều vụng trộm vắt ra một tí, nhưng bây giờ ở trong nhà, em liền cho con bú luôn.”
“Có lẽ là quá nhiều thật.” Diệp Mặc gật đầu.
Hắn đã đoán được, bởi vì mùi sữa trên người nàng hôm nay hơi nồng nặc.
“Em cũng hết cách rồi!” Tô Ngọc Tình cười khổ nói.
Từ khi mang thai đến giờ, ngực của nàng càng ngày càng phát hiện, trước kia nàng con vui vẻ vì cảm thấy có đủ sữa cho con ăn no, hiện giờ không cho con bú sữa mẹ nữa thì đã có vấn đề.
“Đành phải vậy thôi, khi nào nhiều sữa thì em lại vắt một chút vậy, để xem một thời gian nữa có hết sữa hay không đã.”
Nàng lắc đầu, rồi ôm hai đứa bé đi ra ngoài.