“Không…không thể nào đâu!”
Phó Tư Vi lúng túng nói, nàng cảm thấy chuyện này quá khó tin!
Tuy rằng nàng đã từng đoán, thân phận của mẹ bọn nhỏ không tầm thường chút nào, nhưng cũng không đến mức này chứ!
“Mình cũng biết, cái suy đoán này của mình không thực tế chút nào, người ta chính là Tô Thiên Hậu, là một siêu sao, mình còn nghe đồn là có rất nhiều người theo đuổi cô ta nữa! Có điều, mình nghĩ mãi rồi, ngôi sao có thể xinh đẹp hơn cậu thì chả có bao nhiêu đâu.”
“Sau đó mình lại tìm hiểu thêm, thì mình tra được một tin tức, bạn có nhớ vụ scandal ở bệnh viện không, có một tấm ảnh chụp nữa, bạn nhìn cái bóng lưng này xem, có phải rất giống Diệp Mặc không?”
“Bạn lại nhìn tên của đứa bé này xem, có phải cũng rất giống không?”
“Bạn nói xem, nhiều thứ trùng hợp như vậy thì còn là trùng hợp không?”
Dương Yến càng nói càng hưng phấn, hưng phấn đến mức mặt mày hớn hở.
“Bạn thử nghĩ xem! Tuy rằng Diệp Mặc rất khiếm tốn, không có chút tiếng tăm nào, nhưng mà người ta lại rất giàu có, và đẹp trai, hoàn toàn xứng với Tô Thiên Hậu! Cho nên, chuyện này cũng không phải là không thể nào!”
“Chuyện này…”
Phó Tư Vi nghe xong thì cau mày lại.
Nàng suy nghĩ một chút, hình như cũng có chút đạo lí!
“Yến Yến, bạn thật thông minh!” Phó Tư Vi sợ hãi thán phục.
“Hi hi! Làm sao thông minh bằng cậu được, chẳng qua mình chỉ thích hóng hớt mà thôi!” Dương Yến khoát tay khiêm tốn nói.
“Nếu thực sư là Tô Thiên Hậu, vậy thì mình thua không oan mà!”
Phó Tư Vi lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, nàng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt, khiến cho nàng có chút hối hận, thậm chí hơi uất ức. Nhưng giờ nàng mới phát hiện, không phải mình không đủ tốt, mà là đối thủ quá hoàn mỹ.
“Bạn nghĩ thông suốt chưa! Lát nữa, bạn thử hỏi Diệp Mặc một chút, hỏi rõ ràng là được rồi! Bạn nói có đúng không!” Dương Yến nói.
“Ừm, được rồi!”
Phó Tư Vi gật đầu, thần sắc của nàng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
……
Leng keng-----
Diệp Mặc nghe thấy tiếng chuông cửa thì đi ra mở cửa.
Ngoài cửa có ba người đang đứng, Dương Yến, Phó Tư Vi và một người bạn học nữ nữa.
“Diệp Mặc, nơi này của cậu không tồi nhỉ!”
Dương Yến cười nói: “Chỉ tiếc là lần này không gặp được hai đứa bé.”
“Lần sau sẽ có cơ hội mà, vào đi thôi!”
Diệp Mặc nghiêng người, ra hiệu cho mấy cô gái đi vào.
“Oa! Những thứ này xinh đẹp quá! Khi Tư Vi nói cho mình biết, cậu có tài nghệ cao siêu như vậy thì mình vẫn còn không dám tin tưởng, bởi vì khi còn học cấp ba, thì cậu chưa từng biểu diễn những tài năng này ra bao giờ.” Dương Yến vừa thưởng thức các trang sức vàng và ngọc thạch trong tủ trưng bày vừa thán phục.
“Sau này mình mới học mà.” Diệp Mặc cười nói.
“Đỉnh đấy!” Dương Yến giơ ngón tay cái lên tán dương.
“Nếu mọi người thích, thì mỗi người chọn một món đi.”
Diệp Mặc tiện tay chỉ một cái rồi nói.
“Thật á?” Dương Yến hơi giật mình, còn tưởng Diệp Mặc đang nói đùa.
“Mình đùa với các cậu làm gì chứ.” Diệp Mặc bật cười.
Dù sao mọi người cũng là bạn học cấp ba, hơn nữa những thứ này cũng không có giá trị cao lắm, kể cả ngọc cũng không phải các loại ngọc cực phẩm.
“Cũng đúng nhỉ.” Dương Yến gật đầu.
Với tài sản của vị bạn học cũ này, thì những thứ đồ chơi nhỏ này chẳng đáng là gì.
“Vậy mình sẽ chọn một món! Tư Vi, bạn thấy cái nào đẹp hơn?” Dương Yến nhìn lướt qua tủ trưng bày, rồi nhìn sang Phó Tư Vi ở bên cạnh hỏi.
“A?”
Từ khi vào cửa thì Phó Tư Vi đã ngơ ngác rồi, giờ phút này nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Diệp Mặc nói là tặng mỗi người chúng ta một món, chọn cái nào cũng được, bạn nói xem, cái nào thì đẹp.” Dương Yến cười nói.
“Tất cả đều rất xinh đẹp.”
Phó Tư Vi liếc mắt nhìn một chút, rồi khẽ cau mày lại, không biết nên chọn cái nào.
“Thế thì lát nữa chọn đi, giờ chúng ta đi vào xem tiếp.” Dương Yến lôi kéo Phó Tư Vi đi vào trong.
“À đúng rồi, Diệp Mặc, hai đứa bé đâu rồi?”
Đi dạo được một lát, thì Phó Tư Vi giả vờ như thuận miệng hỏi một câu.
“À! Hai đứa bé đang ở chỗ mẹ chúng.”
Diệp Mặc nói: “Lúc trước cô ấy hơi bận, nên mình mới mang hai đứa bé đến đây.”
“A, ra vậy.” Phó Tư Vi gật đầu: “Vậy mẹ của bọn nhỏ, có phải là Tô Thiên Hậu không?”
Phó Tư Vi nói xong thì mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Mặc không chớp mắt, nàng muốn nhìn rõ phản ứng của Diệp Mặc.
Hai người ở bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Trên đường đi đến đây, ba người các nàng đã thảo luận rất lâu, ba người đều muốn biết chuyện này có phải là thật không.
“Làm sao mà cậu biết vậy?” Diệp Mặc khẽ giật mình.
Hắn cũng không che giấu, hiện giờ không cần phải che giấu nữa.
“Thật vậy á?”
Phó Tư Vi bật thốt lên một câu, nàng cảm thấy rất chấn động.
Đoán được là một chuyện, xác định lại là chuyện khác.