Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 193 - Chương 193: Phó Tư Vi: Mình Thua Không Oan!

Chương 193: Phó Tư Vi: Mình thua không oan! Chương 193: Phó Tư Vi: Mình thua không oan!

Phòng ngủ một mảnh tối tăm, vì chiếc rèm nặng nệ đã che khuất ánh sáng.

Ông ông----

Bỗng nhiên, điện thoại di động trên đầu giường vang lên.

Điện thoại kêu được một lúc thì chiếc chăn mới giật giật, một cánh tay thon dài trắng nõn thò ra, cầm điện thoại di động vào trong chăn.

“Alo!”

Người ngọc trong chăn hé đôi mắt xinh đẹp ra, rồi trả lời với giọng lười biếng.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại di động chiếu sáng nửa gò má của nàng.

Một gương mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt luân, dưới cái mũi cao tinh xảo là một cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hai bờ môi mọng căng và trơn trượt như nước, khóe môi còn hơi nhếch lên, nhìn trông cực kỳ xinh đẹp.

Giờ phút này, nàng hơi mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp sắp không mở ra nổi.

“Tư Vi, bạn vẫn đang ngủ à?”

Dương Yến ở đầu dây điện thoại bên kia kinh ngạc hỏi.

“Ừm!”

Phó Tư Vi trả lời một tiếng mơ hồ.

“Hôm nay bạn không đi làm à?” Dương Yến hỏi.

“Mình xin nghỉ! Tối hôm qua tăng ca muộn quá, mãi ba giờ sáng mới ngủ.” Phó Tư Vi mệt mỏi nói.

“Cạn lời với bạn luôn! Ngày nào cũng tăng ca, bạn không muốn sống nữa à!”

Dương Yến quở trách, giọng điệu có chút lo lắng.

“Không sao đâu, mình vẫn chịu nổi.” Phó Tư Vi cười nói: “Mình vẫn còn trẻ mà!”

“Có trẻ cũng không chịu nổi như vậy! Chờ mấy năm nữa thì bạn sẽ hối hận đấy.” Dương Yến nói: “Bạn liều mạng như vậy làm gì, có thời gian rảnh thì đi ra ngoài chơi nhiều một chút, như vậy không tốt hơn à?”

“Có gì vui đâu mà chơi.” Phó Tư Vi cười nói.

“Được rồi! Mình nói không lại bạn, thế chiều nay bạn có muốn đi thăm Diệp Mặc không?” Dương Yến nói.

“Hử?”

Phó Tư Vi hơi giật mình, đôi mắt xinh đẹp đang nhắm đã mở ra, trong nháy mắt đã tỉnh tảo lại.

Nàng vén chăn ngồi bật dậy.

Da thịt của nàng trắng như tuyết, trong sáng như ngọc, khiến cho phòng ngủ tối tăm trở nên sáng sủa hơn không ít.

“Tỉnh táo rồi chứ!” Dương Yến cười nói: “Hôm nay mình định đi thăm hai đứa bé của cậu ấy, nhưng mình vừa mới hỏi, thì cậu ấy bảo là bọn nhỏ không ở đó, cho nên mình liền nói đi qua thăm quan phòng làm việc của cậu ấy.”

“Thì ra là vậy.”

“Thế bạn có đi không?”

“Đi chứ! Bọn mình cùng đi thôi!” Phó Tư Vi gật đầu.

“Vậy bạn dạy chuẩn bị đi, lát nữa mình sẽ qua đón bạn, bọn mình đi ăn bữa cơm, rồi chiều đi qua chỗ Diệp Mặc.” Dương Yến nói.

“Được rồi!” Phó Tư Vi lên tiếng rồi cúp điện thoại.

Nàng ngồi tại chỗ lắc lắc đầu để cho đầu óc thanh tỉnh lại.

“Vẫn đi qua một chút vậy.”

Nàng thì thào một tiếng, trong mắt còn có vài phần buồn bã.

Nàng nghiêng người xuống giường, đôi chân ngọc trơn bóng nhẹ nhàng giẫm lên sàn nhà.

Nàng đi thẳng về phía chiếc cân điện tử ở góc tường.

“Chưa tăng cân!”

Khi thấy kết quả thì nàng cười vui vẻ.

Cơ thể của nàng vẫn thon thả uyển chuyển như cũ, nơi cần gầy thì không có chút thịt thừa nào, nơi còn béo thì lại có quy mô khá lớn, nhất là vòng eo này, tỉ mỉ nhỏ nhắn chỉ bằng nắm tay.

Nhưng hướng xuống dưới một chút, thì đường cong lại bỗng nhiên mở rộng, tạo thành một cặp mông đầy đặn và sung mãn.

Nàng vọt vào tắm rửa, sau khi đi ra thì mở tủ chọn quần áo.

“Hôm nay hơi lạnh thì phải, thế thì mặc cái áo lông này đi.”

Nàng chọn một cái áo lông màu đen hơi dày, rồi lại chọn một cái quần jean.

Sau đó trang điểm nhẹ nhàng một chút, mọi thứ đã hoàn thành.

Phó Tư Vi chờ một lát, thì xe của Dương Yến đã đến.

Nàng cầm túi xách đi xuống dưới.

“Bạn mặc bộ này cũng rất xinh đẹp đấy.”

Dương Yến quan sát một phen rồi thán phục.

Chỉ là cách ăn mặc bình thường, nhưng mặc trên người Phó Tư Vi lại trở nên khác biệt, nhất là chiếc quần jean này, có cảm giác như đã chật cứng, khiến cho bờ mông vểnh cao mà đôi chân thon dài của Phó Tư Vi lộ ra một cách hoàn mỹ.

“Xinh đẹp cũng có tác dụng gì đâu.”

Phó Tư Vi ngồi xuống, rồi thở dài buồn bã.

Dương Yến hơi giật mình, rồi cười gượng một cái.

“Tư Vi, lần trước bạn nói là mẹ của bọn nhỏ có thể là ngôi sao đúng không? Sau khi mình trở về, thì mình đã phân tích một chút, bạn đoán xem mình phân tích ra cái gì?”

Dương Yến cũng không khởi động xe, mà quay sang nhìn Phó Tư Vi với đôi mắt lấp lánh.

“Bạn phân tích ra cái gì rồi?” Phó Tư Vi hơi giật mình.

“Tư Vi, mình có một phỏng đoán rất lớn mật.” Dương Yến nói xong thì bắt đầu kích động.

“Bạn nói…” Phó Tư Vi sững sờ.

“Có thể mình đã biết mẹ của bọn nhỏ là ai rồi, có điều, mình ngại không muốn hỏi Diệp Mặc, nếu như bạn muốn biết chắc chắn, thì bạn vẫn phải hỏi lại Diệp Mặc cho rõ ràng.” Dương Yến nói.

“Ừm.” Phó Tư Vi gượng cười.

“Bạn có biết vị Tô Thiên Hậu kia không?” Dương Yến hưng phấn nói.

“Biết chứ! Ý của bạn là…cô ta là mẹ của bọn nhỏ?”

Phó Tư Vi hơi giật mình, sau đó mở to đôi mắt xinh đẹp, nhỏ giọng hô lên.

Vị đó cũng không phải là một ngôi sao bình thường, mà chính là Thiên Hậu đấy!

Khi cô ta còn chưa dính scandal thì có thể nói là cô ta hot nửa bầu trời này cũng không quá chút nào, trong thế hệ trẻ tuổi của giới âm nhạc thì cô ta chính là người đứng đầu, thậm chí có nhiều người thế hệ trước cũng bị cô ta ép cho không ngẩng đầu lên được, có thể nói cô ta là một siêu sao hào quang vạn trượng!

Hơn nữa, cô ta còn rất xinh đẹp, được mọi người công nhận là có dung mạo của tiên nữ, dáng người cũng rất bốc lửa.

Nếu như cô ta không dính scandal mang thai, thì có lẽ bây giờ cô ta còn hot hơn!

Dưới cái nhìn của Phó Tư Vi, thì vị Tô Thiên Hậu này là một phụ nữ hoàn mỹ!

Bình Luận (0)
Comment