Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 199 - Chương 199: Chỉ Là Một Ngôi Sao Mà Thôi! Làm Sao So Được Với Diệp Tiên Sinh!

Chương 199: Chỉ là một ngôi sao mà thôi! Làm sao so được với Diệp tiên sinh! Chương 199: Chỉ là một ngôi sao mà thôi! Làm sao so được với Diệp tiên sinh!

Diệp Mặc suy nghĩ rất lâu rồi quyết định gọi một cuộc điện thoại.

“Alo! Thư ký Từ sao?”

Điện thoại thông thì Diệp Mặc cười nói.

“Diệp tiên sinh! Xin hỏi ngài có việc gì sao?”

Đầu dây bên kia chính là Thư ký Từ của Võng Dật.

Sắc mặt Thư ký Từ hơi cung kính nghe điện thoại.

“Đúng là có ít việc, tôi định nhờ Tổng giám đốc Đinh, nhưng sợ quấy rầy công việc của anh ấy, nên tôi gọi cho cô, có quấy rầy cô không thế?” Diệp Mặc cười nói.

“Không không! Diệp tiên sinh có chuyện gì cứ việc nói.”

Thư ký Từ vội vàng cười trả lời.

Diệp tiên sinh này chính là đại cổ công thứ ba của Võng Dật, mình nào dám lãnh đạm chứ.

“Là thế này, cô có biết Tô Ngọc Tình không?”

“Ah! Tô Thiên Hậu à! Tất nhiên tôi biết rồi! Cô ấy làm sao vậy?”

Thư ký Từ hơi buồn bực.

Tại sao Diệp tiên sinh lại nhắc đến Tô Thiên Hậu với mình làm gì?

“Cô ấy là bạn của tôi, thời gian gần đây cô ấy muốn phát hành Album mới, tôi nghe nói cô ấy đã bàn xong ngày tuyên truyền với Võng Dật rồi, nhưng hình như giờ lại bị người khác đoạt mất, cô thử xem có thể chiếu cố cho cô ấy một chút không!” Diệp Mặc nói rất khách khí.

“Ah! Đó là chuyện của công ty con Võng Dật Vân, bởi vì tôi chỉ là thư kỳ của Tổng giám đốc Đinh nên cũng không rõ ràng lắm, có điều, Diệp tiên sinh đã nói như vậy thì khẳng định phải xem xét lại, vậy ý của ngài là…?”

Thư ký Từ hơi do dự rồi nói.

“Thì ra là thế, vậy có thể trở lại như cũ không?” Diệp Mặc cười nói: “Nếu như có chỗ nào không thích hợp thì tôi có thể giao phí quan hệ xã hội cũng được.”

“Không cần! Không cần!”

Thư ký Từ vội vàng nói: “Ngài chờ một lát, để tôi hỏi thử xem sao, rồi sẽ cho ngài một câu trả lời chắc chắn.”

“Được!” Diệp Mặc cúp điện thoại.

“Võng Dật Vân…”

Thư ký Từ tìm số điện thoại của người ở bên đó để hỏi tình hình.

“Diệp tiên sinh!”

Khoảng 10 phút đồng hồ, Thư ký Từ gọi lại.

“Sao rồi?” Diệp Mặc hỏi.

“Người đoạt ngày tuyên truyền của Tô Thiên Hậu là Cao Mỹ Hồng, bọn họ dùng chút quan hệ để đổi lịch trình, nhưng ngài yên tâm, đây không phải là chuyện lớn gì, ngài đã mở miệng thì khẳng định sẽ đổi lại! Vì đại biểu áy náy, chúng tôi còn đem kỳ tuyên truyền này kéo dài thêm vài ngày, ngài thế vậy ổn chưa ạ?” Thư ký Từ cung kính nói.

Chuyện này chỉ là chuyện tranh đấu giữa các ngôi sao mà thôi, dù sao cũng chỉ là ngôi sao mà thôi, sao có thể so được với Diệp tiên sinh chứ!

“Thế thì tốt rồi! Cảm ơn cô! À đúng rồi, chuyện tôi tìm cô thì cô đừng tiết lộ với người khác nhé.” Diệp Mặc hài lòng gật đầu.

“Vâng, xin Diệp tiên sinh cứ yên tâm.” Thư ký Từ ngầm hiểu, rồi cười nói.

Diệp Mặc cúp điện thoại rồi thở phào một hơi.

Võng Dật đã ok, giờ chỉ còn phía Penguin thôi.

Có điều, giờ hơi muộn rồi, có lẽ để ngày mai gọi cú điện thoại này thì hơn.

“Ngủ thật là say sưa nha.”

Diệp Mặc đứng dậy nhìn hai đứa bé đang ngủ say sưa.

Hắn pha cho mình một chén trà, rồi bắt đầu đầu tư cổ phiếu.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc chờ đến giờ làm việc thì mới gọi điện thoại cho phía Penguin.

……

Đế Kinh.

Leng keng! Leng keng!

Trong một khu nhà cao cấp, có tiếng chuông cửa vang lên.

Cao Mỹ Hồng trở mình, mở mắt ra, trong mắt có chút giận dữ.

Buổi tối hôm qua, cô ta đầy một bụng lửa giận.

Vốn mình còn rất tự tin có thể đè bẹp họ Tô kia, để nổi bật một phen, nhưng mà không ngờ, dù họ Tô kia đã sinh con và nghỉ hát lâu như vậy rồi, mà kỹ xảo ca hát vẫn không hề thụt lùi, thậm chí còn có tiến bộ nữa.

Tô Ngọc Tình chỉ hát một ca khúc đã khiến Cao Mỹ Hồng cực kỳ khó chịu.

Tối hôm qua cô ta trở về, suýt nữa thì đập nát cả cái nhà này luôn.

Tiếng chuông cửa vẫn vang lên không ngừng.

Cao Mỹ Hồng chỉ có thể hùng hùng hổ hổ đi ra mở cửa.

“Chị Cao, chị chuẩn bị một chút đi, rồi chúng ta xuất phát!”

Là phụ tá của Cao Mỹ Hồng.

“Vội cái gì mà vội, vẫn còn sớm cơ mà!” Cao Mỹ Hồng trừng mắt một cái, rồi giận dữ nói.

“Chị Cao, chị vẫn còn tức giận à?”

Trợ lý cẩn thận từng li từng tý hỏi.

“Ôi! Tôi tức giận cái gì chứ?” Cao Mỹ Hồng cười nhạo một câu, rồi đi qua sofa ngồi xuông, gác đôi chân trắng lên rồi nói: “Tôi không cần thiết phải tức giận, tối hôm qua cô ta chỉ có phong độ và trạng thái tốt mà thôi, chẳng lẽ lần nào cô ta cũng có thể hát như vậy sao?”

“Theo tôi thì cô ta mới là người phải tức giận thì có! Những tài nguyên tuyên truyền của cô ta đều đã bị chúng ta đoạt rồi, trận chiến này, tôi vẫn đang chiếm ưu thế! Còn Tô Ngọc Tình cô ta thì không xong rồi!”

Cao Mỹ Hồng nói xong thì vênh mặt lên, trên mặt tràn đầy đắc ý.

“Chị Cao nói rất đúng!”

Trợ lý vội vàng gật đầu phụ họa.

Ông ông----

Đúng lúc này, điện thoại di động ở trong phòng ngủ vang lên.

“Ai thế nhỉ?”

Cao Mỹ Hồng cau mày, rồi đứng dậy đi vào nhận điện thoại.

Ngay sau đó, toàn thân cô ta chấn động giống như bị sét đánh.

Bình Luận (0)
Comment