“Em có thể xác định, em không quen biết với một nhân vật lợi hại như vậy, hơn nữa người này cũng không tiếp xúc gì với chúng ta, chị Mạn Ny, chị thử nói xem, đến cùng thì người này có mưu đồ gì? Lẽ nào chỉ chơi vui thôi à?”
Tô Ngọc Tình càng nghĩ càng thấy hoang mang.
“Ai biết được chứ! Có thể giống như Diệp Mặc nói cũng nên! Người này chính là fan của em!” Dương Mạn Ny lắc đầu nói.
“Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy!” Tô Ngọc Tình lẩm bẩm.
“Đã vắt nhiều như vậy rồi mà vẫn chưa hết à?”
Đúng lúc này, Dương Mạn Ny nhìn thấy cái bình ở trên giường thì kinh ngạc hỏi.
“Chưa! Em quá nhiều sữa!”
Tô Ngọc Tình cúi đầu nhìn một chút, rồi lại thở dài.
“Ai bảo em to như vậy chứ, để chị giúp cho!”
“Ai nha! Đừng! Đau…”
Hai người cười đùa một lúc lâu rồi mới đi xuống nhà.
“Món sủi cảo này chán quá!”
Tô Ngọc Tình ăn món sủi cảo đông lạnh của Dương Mạn Ny nấu thì suýt nữa lệ rơi đầy mặt.
Quá chán!
“Vậy à? Đúng là không ngon, nhưng vẫn có thể ăn mà!” Dương Mạn Ny lại ăn thêm một cái rồi nói: “Theo chị thì cái miệng của em đã bị Diệp Mặc dưỡng cho thành kén ăn rồi, trình độ của Diệp Mặc là gì? chị đi đâu kiếm người có trình độ như vậy bây giờ? Thôi cố ăn tạm đi!”
Hai người miễn cưỡng ăn xong, rồi thu dọn một chút, sau đó mới lên tầng thay quần áo.
Khi hai người đi xuống thì đã thay đổi hoàn toàn.
Một người có nhan sắc rực rỡ rung động lòng người như tiên nữ, một người thì có dung mạo vũ mị, phong vận thành thục.
Hai người có hai loại phong tình hoàn toàn khác biệt, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ, thì hai loại phong tình này đều nổi bật hơn hẳn.
Về phần dáng người thì hai người cũng rất khác nhau.
Tô Ngọc Tình thì hơi cao một chút, dáng vẻ càng cao gầy và thon dài hơn, trừ vài chỗ đẫy đà căng mọng ra, thì những chỗ còn lại đều gầy, đường cong bay bổng và uyển chuyển như ma quỷ.
Dương Mạn Ny thì không có những đường cong kinh người như vậy, nhưng lại thắng ở chỗ nở nang, châu tròn ngọc sáng, và còn có một cỗ phong vận thành thục mãnh liệt.
“Lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy họ Cao kia rồi, chị muốn xem bây giờ cô ta còn dám đắc ý nữa không! Hôm nay, em phải ngược chết cô ta cho chị, để xem sau này cô ta còn dám tranh giành với em hay không.” Dương Mạn Ny hơi hưng phấn.
Hai người đi ra ngoài rồi lên xe, tiến về tổ tiết mục.
……
“Xem ra mọi chuyện ổn rồi nhỉ!”
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc cũng nhận được câu trả lời của phía Penguin.
Diệp Mặc liền nhẹ nhàng thở ra.
Chuyện này vốn là vấn đề của hai công ty này, thêm thân phận cổ đông của Diệp Mặc thì tất nhiên có thể giải quyết dễ dàng.
Diệp Mặc cũng không Live stream mà mang hai đứa bé ra ngoài.
Hôm nay, Diệp Mặc cần phải đến bệnh viện một chuyến.
Tổng bộ của tập đoàn Nhân Hoa lại phát người mang văn kiện đến để cho Diệp Mặc xử lý.
Tổng bộ của tập đoàn Nhân Hoa cũng không ở đây, cho nên đành phải làm như vậy.
Diệp Mặc đi vào bệnh viện, thì thấy viện trưởng Lưu đã chờ sẵn rồi.
“Chủ tịch Diệp, lâu rồi không gặp! Sao tôi cảm thấy, Chủ tịch Diệp ngài càng ngày càng có tinh thần nhỉ, khí sắc cũng càng ngày càng tốt?”
Khi vừa nhìn thấy Diệp Mặc đến thì Lưu Khải Nhân hơi quan sát một chút, sau đó kinh ngạc lên tiếng.
Diệp Mặc lập tức bật cười.
“Chủ tịch Diệp, không phải tôi nịnh nọt đâu!” Lưu Khải Nhân vội vàng nói.
Ông ta cũng là bác sĩ, tất nhiên cũng biết nhìn khí sắc rồi.
“BIết rồi!” Diệp Mặc cười nói.
Tất nhiên Diệp Mặc biết rồi, hắn có kỹ năng Dưỡng Khí, ngày qua ngày, Diệp Mặc có thể cảm giác được cơ thể của mình hơi thay đổi, càng ngày càng có tinh thần hơn, cho dù chỉ ngủ một hai tiếng thì tinh lực của Diệp Mặc vẫn rất dồi dào.
Những thay đổi này, tất nhiên cũng sẽ phản ứng ở trên khí sắc rồi
“Lần sau bảo người của tổng bộ làm một cái văn phòng ở đây, đỡ phải chạy tới chạy lui.”
Diệp Mặc bế hai đứa bé xuống, rồi đặt vào trong xe đẩy.
“Thật đáng yêu! Có vẻ như hai đứa bé rất khỏe mạnh.”
Lưu Khải Nhân cúi người đánh giá hai đứa bé một phen rồi nói.
Đúng là con của Tô Thiên Hậu và Chủ tịch Diệp có khác.
Hai người này đều có gương mặt rất nghịch thiên, nên tất nhiên hai đứa con của họ cũng không thể kém được.
“Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa có bệnh nặng gì!” Diệp Mặc cười nói.
Từ sau khi Nặc Nặc bị sốt phải đi bệnh viện, thì hai đứa bé thỉnh thoảng vẫn bị cảm mạo một chút, nhưng rất nhanh liền khỏi bệnh.
“Vậy thì tốt rồi!” Lưu Khải Nhân cười nói.
“À đúng rồi! Chủ tịch Diệp, người tên Triệu Hải Giang kia đã đến bệnh viện, rồi đưa một ít tiền cho bệnh viện, anh ta còn nói là không thể nợ ngài được, anh ta nói số tiền còn lại anh ta sẽ trả dần dần, nhưng bệnh viện không thu tiên của anh ta.” Lưu Khải Nhân vừa đi vừa nói: “Người này, cũng không tồi nhỉ!”
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu cười nói: “Sau này, nếu như có người giống như anh ta, không thể trả nổi tiền thuốc men, thì ông có thể nói với tôi, tôi sẽ bỏ tiền cho họ, coi như giúp người để kiếm vui vẻ đi.”
“Chủ tịch Diệp, ngài nói thật sao?”
Lưu Khải Nhân dừng lại, rồi nói với vẻ kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi!” Diệp Mặc cũng nghiêm túc nói.
Trong tài khoản của Diệp Mặc có tiền, càng xào thì càng nhiều tiền. Mà để tiền không thì cũng vô dụng, không bằng đem ra làm vài chuyện có ý nghĩa. Nhưng trực tiếp quyên góp tiền thì Diệp Mặc lại không yên lòng, còn bệnh viện của mình thì lại khác, Diệp Mặc có thể hiểu rõ, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Chủ tịch Diệp, ngài thực sự là…có tâm địa Bồ Tát!”
Lưu Khải Nhân thán phục, giọng nói ông ta cũng rất thật lòng.
“Quá khen rồi!” Diệp Mặc khoát tay cười nói.
Diệp Mặc đi vào phòng làm việc của viện trưởng, sau khi xử lý xong các văn kiện thì Diệp Mặc dẫn theo hai đứa bé rời đi.
“Nhân tiện đi đến khách sạn một chuyến nhỉ!”
Dù sao cũng đã đi ra ngoài, Diệp Mặc chuẩn bị đi khách sạn nhìn một chút.
Cũng đã nhiều ngày Diệp Mặc chưa đến khách sạn, giờ vừa hay đi qua xem tình hình của nhà hàng ra sao, thuận tiện dạy cho mấy người bếp trưởng Hoàng một chút.