Giữa trưa, ánh nắng rực rỡ.
Có một bóng người uyển chuyển đang ngồi trong vườn cây.
Nàng mặc một bộ váy lễ phục nhỏ màu đen, kiểu dáng rất hoa lệ, dưới làn váy là một đôi chân thon dài đang khép lại giống như ngà voi vậy.
Gương mặt xinh đẹp và thanh lãnh của nàng được ánh mặt trời chiếu rọi tạo nên một tầng ánh sáng mông lung, xinh đẹp đến mực kinh tâm động phách.
Nàng ngồi ở dưới một tán cây, một tay cầm bảng pha màu, một tay cầm bút vẽ, tinh thần thì tập trung vào tấm tranh ở trước mặt.
Ào ào----
Một cơn gió thổi qua, chiếc váy mà mái tóc đen nháy của nàng liền bay phất phơ.
Một màn này đẹp như trong tranh vậy!
“Không tồi nhỉ!”
Một lát sau, nàng thả bút vẽ xuống, nhìn bức tranh trước mặt rồi gật đầu hài lòng.
Nàng khá hài lòng với tác phẩm này của mình.
“Vẫn cần sửa một chút!”
Nàng đang định cầm bút vẽ lên sửa một chút, đúng lúc này, ánh mắt của nàng vô ý nhìn lướt qua phía hành lang không xa, có một người mặc âu phục màu đen dáng người cao lớn đang đi đến.
Người này còn đang đẩy một thứ gì đó.
Nàng lập tức giật mình.
Đôi mắt xinh đẹp và mông lung của nàng hơi híp lại, để nhìn được kỹ hơn.
Ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp của nàng trợn trừng lên, đôi môi anh đào nở nang cũng theo đó mà hé rộng ra.
Nàng cứ cầm bút vẽ ngẩn người tại chỗ như vậy.
Rất nhanh, bóng người kia đã đi kia hành lang, biến mất trong tầm mắt của nàng.
Một lát sau, nàng mới tỉnh táo trở lại.
“Trên đời này có gương mặt hoàn mỹ như thế sao?”
Nàng mấp máy bờ môi đỏ thì thào một câu.
Với thân phận của nàng thì những anh chàng đẹp trai bình thường không thể nào lọt vào mắt xanh của nàng được, cho dù là các ngôi sao thần tượng trên TV cũng không thể khiến cho nàng cảm thấy kinh ngạc, giá trị thẩm mỹ của nàng rất cao.
Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, đúng là đã làm cho nàng bất ngờ trước vẻ đẹp này.
“Thứ kia hình như là xe đẩy của trẻ sơ sinh thì phải?”
“Lẽ nào anh ta là Diệp tiên sinh?”
Bỗng nhiên, tâm thần nàng khẽ động.
Người ở khách sạn đều nói vị Diệp tiên sinh rất đẹp trai, cộng thêm việc Diệp tiên sinh cũng đã có con nữa.
“Nếu như thật sự là anh ta, thì quả thật là khó có thể tin!”
Nàng lẩm bẩm một câu.
Tài nghệ nấu nướng đã là thiên hạ vô song rồi, thế mà còn có một gương mặt nghịch thiên như vậy nữa!
Loại người này thật sự tồn tại sao?
Nàng suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại di động ra.
“Hôm nay Diệp tiên sinh có ở đây không?”
Nàng gửi tin nhắn cho quản lý Lý.
“Có!”
Một lát sau, quản lý Lý đã trở lời.
Nàng nhìn thấy từ ‘có’ này thì tâm thần lập tức chấn động.
Không sai rồi!
Người vừa rồi chính là Diệp tiên sinh!
Nàng run lên một cái, sau đó lại thở dài một hơi.
Nàng đã nghĩ đến vị Diệp tiên sinh này rất nhiều lần, không biết anh ta là người thế nào, có lẽ có chút đẹp trai và ôn tồn lễ độ, nhưng mà nàng chưa từng nghĩ đến anh ta lại là một người có gương mặt hoàn mỹ đến như vậy.
Thật sự là quá khó tin!
Nàng nhìn về phía giá vẽ tranh ở trước mặt, sau đó bỏ bức vẽ ở trên đó xuống, rồi thay một tấm giấy mới lên.
Nàng nâng bút lên, định vẽ lại khoảnh khắc vừa rồi.
Nhưng ngày sau đó, động tác của nàng liền cứng lại.
Nàng bỗng nhiên phát hiện, mình không thể hạ bút được.
Nàng cứ giơ tay giữa không trung như vậy rất lâu, cuối cùng thì đành thở dài từ bỏ.
Ông---
Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của quản lý Lý, cô ấy báo cho nàng danh sách các món ăn trưa nay.
“Quá tốt rồi!”
Trên gương mặt xinh đẹp và thanh lãnh của nàng lập tức tràn ra một nụ cười tươi sáng.
Ban đầu nàng cảm thấy, nàng chỉ để ý đến tài nghệ siêu phàm của vị Diệp tiên sinh chứ sẽ không để ý đến việc dáng vẻ anh ta thế nào, nhưng bây giờ, sau khi biết dáng vẻ của anh ta, thì đáy lòng của nàng lại chờ mong mãnh liệt hơn vài phần.
Nàng đứng dậy, thu dọn đồ đặc, rồi phủ thêm chiếc áo khoác, sau đó liền trở lại phòng của mình.
“Chị Tần, em nói cho chị nghe, hôm nay rốt cuộc em cũng đã nhìn thấy Diệp tiên sinh rồi!”
Nàng gửi cho Tần Nhã một tin nhắn.
“Thật à? Anh ta thế nào? Thực sự trẻ đẹp như họ nói không? Chắc là họ chém gió thôi nhỉ!”
Một lát sau, Tần Nhã trả lời.
Tần Nhã vẫn chưa tin, vị Diệp tiên sinh này lại thật sự trẻ như vậy!”
“Thật đấy! Anh ta chỉ tầm 23 24 tuổi thôi! Rất trẻ trung!”
Kỷ Tư Tuyền trả lời.
“Thật á? Vậy dáng vẻ anh ta thế nào, chắc cũng bình thường thôi nhỉ? Khẳng định là người ở khách sạn nịnh nọt anh ta nên nói mới anh ta rất đẹp trai.” Tần Nhã cắn nhẹ bờ môi mọng đỏ, ngón tay thì tung bay gõ chữ trả lời.
“Cực kỳ đẹp trai!” Kỷ Tư Tuyền nói.
“Cực…cực kỳ đẹp trai á?”
Tần Nhã nhìn thấy dòng này thì đôi mắt xinh đẹp liền trợn tròn, hoàn toàn không thể tin nổi.
Người có thể khiến cho cô công chúa nhỏ này đánh giá như vậy, thì phải đẹp trai đến mức độ nào chứ?
“Dù sao thì anh ta cũng cực kỳ đẹp trai, em không thể dùng ngôn từ để diễn tả gương mặt của anh ta được, nếu chị có cơ hội nhìn thấy anh ta thì chị sẽ biết. Thôi không nói nữa, em đi ăn cơm đây, hôm nay Diệp tiên sinh đã chuẩn bị vài món ăn mới.”
Kỷ Tư Tuyền nói xong thì vứt điện thoại qua một bên, rồi đi thay quần áo.
Nàng cố ý thay một bộ quần áo và một số châu báu trang sức mới mua trong thời gian gần đây.
Sau khi ăn mặc ngon lành thì Kỷ Tư Tuyền mới đi ra ngoài.