“Anh có Sweptail?”
Giang thiếu gia ngây người giây lát rồi lấy lại tinh thần, sau đó hô lên đầy khiếp sợ.
Gương mặt anh ta vẫn tràn đầy vẻ khó tin!
Chiếc xe Sweptail này không chi đắt, mà còn là phiên định chế, không phải cứ có tiền là mua được.
“Tôi để ở nhà!” Diệp Mặc gật đầu.
Ừng ực---
Giang thiếu gia nuốt một ngụm nước bọt, rồi kích động đến mức hai tay run rẩy.
Với tài sản và địa vị của người anh em họ Diệp này thì chắc sẽ không đùa giỡn đâu, chắc là anh ta có một chiếc Sweptail thật! Với tài sản và địa vị của mình thì không có tư cách để mua chiếc xe này, cho dù có tư cách, thì chỉ sợ mình cũng không nỡ mua.
“Anh muốn xem không?”
Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ kích động của Giang thiếu gia thì mỉm cười hiểu ý.
“Xem, đương nhiên là muốn xem rồi!” Giang thiếu gia kích động nói.
“Anh…Anh Diệp, anh…anh có chiếc Sweptail thật sao?”
Lúc này, Hồ Nhất Phàm cũng đã tỉnh táo trở lại, lập tức trợn trừng mắt líu lưỡi nói.
“Mọi người chờ một lát nhé!”
Diệp Mặc mang theo hai đứa bé, rồi lái chiếc Lamborghini đi về biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
Sau đó đổi chiếc Sweptail rồi trở lại.
Diệp Mặc đã muốn đổi xe từ lâu rồi, chiếc Sweptail này thoải mái hơn chiếc Lamborghini nhiều, bọn nhỏ ngồi trên chiếc Sweptail này không có chút cảm giác nào.
“Thật sự là Sweptail!”
Khi Diệp Mặc quay lại, mấy người Giang thiếu gia vội vàng tiến lên, lượn vài vòng quanh xe với thần sắc vô cùng kích động.
Giang thiếu gia thì sờ trước sờ sau, vẻ mặt còn hưng phấn hơn khi vừa nhìn thấy chiếc Khôngenigsegg kia nhiều.
“Sau này tôi gọi anh là anh Diệp đi!”
Khi Diệp Mặc xuống xe thì Giang thiếu gia kích động nói.
“Không hay lắm đâu! Dù sao anh cũng lớn tuổi hơn tôi mà!” Diệp Mặc bật cười.
“Xùy! Chẳng phải Hồ công tử cũng gọi anh là anh Diệp sao, tuổi tác chả là gì cả, tôi chỉ phục thực lực của anh, nên tôi cam tâm tình nguyện gọi anh một tiếng anh Diệp!” Giang thiếu gia nói.
Hai chiếc xe thể thao đỉnh cấp, cộng thêm một chiếc Sweptail, ba chiếc xe này cũng đã 200 triệu NDT rồi.
Thực lực của vị này quá kinh khủng!
Giang thiếu gia tâm phục khẩu phục!
“Thôi được rồi!” Diệp Mặc chỉ đành phải tiếp nhận.
“Anh Diệp, anh xem, em đã gọi anh là anh rồi, có thể cho em vào trong ngồi chụp mấy tấm ảnh không, hôm nay em mượn xe của anh để ‘trang bức’!” Giang thiếu gia cười nói.
“Ngồi thì được, nhưng đừng lái nhé, dù sao mọi người cũng uống rượu rồi.”
Diệp Mặc ôm hai đứa nhỏ ra rồi nghiêm mặt nói.
“OK! OK!” Giang thiếu gia gật đầu như giã tỏi.
Anh ta lập tức chui vào xe, tách tách tách tách vài tấm ảnh, sau đó up lên vòng bạn bè trên Weibo.
“Anh Diệp, hôm nay anh phải trông con nên bọn em không quấy rầy anh nữa, sau này rảnh rỗi thì chúng ta làm vài chén nhé, khi nào anh đến Đế Kinh thì có thể đến tìm em!”
Sau khi chụp ảnh xong thì Giang thiếu gia dẫn đầu tạm biệt.
“Được!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi tiễn bọn họ lên xe.
Sau đó, Diệp Mặc lại ôm hai đứa bé trở lại phòng làm việc.
“Anh Diệp quá kinh khủng!”
Trong xe, Hồ Nhất Phàm châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi thở dài.
Chiếc xe Sweptail hôm nay đã để cho Hồ Nhất Phàm mở mắt!
Hồ Nhất Phàm cảm thấy, trong mắt người khác thì mình là phú nhị đại, còn trước mặt anh Diệp thì mình chẳng khác gì tên nhà quê cả!
“Đúng là rất kinh khủng!”
Giang thiếu gia cũng châm một điếu thuốc rồi thở dài theo, trên mặt anh ta còn có vài phần kính sợ.
Vị này có thể mua được một chiếc Sweptail thì chứng tỏ bối cảnh gia đình anh ta rất sâu, có thể nói là sâu không lường được!
Mà việc khiến cho Giang thiếu gia kính nể hơn chính là, anh Diệp này còn có rất nhiều tài nghệ hơn người, tài hoa phải nói là như yêu nghiệt, không phục cũng không được.
“Chỉ tiếc là anh ấy đã kết hôn rồi, cũng có con rồi, bằng không thì chúng ta có thể chơi với nhau nhiều hơn rồi!”
Giang thiếu gia nhả một ngụm khói, rồi cười nói.
……
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc pha nước, điều chỉnh nhiệt độ tốt, rồi tắm rửa cho hai đứa bé, rồi lại mát-xa cho chúng một phen.
Sau khi tắm xong, mặc quần áo tử tế cho hai đứa bé thì Diệp Mặc nhận được video call của Tô Ngọc Tình.
“Em xong việc rồi à?”
Diệp Mặc nhận điện thoại, rồi cho nàng nhìn hai đứa bé trước.
“Vâng!”
Phía bên kia, Tô Ngọc Tình vẫn đang ở trên xe, Dương Mạn Ny cũng đang ngồi bên cạnh, hình như hai người đang trên đường về nhà.
Trên gương mặt quyến rũ của Dương Mạn Ny tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Hôm nay vợ của anh lại nện cho họ Cao kia phát nổ, anh không biết sắc mặt của họ Cao kia khó coi đến mức nào đâu, quá sung sướng!” Dương Mạn Ny hưng phấn nói.
“Bình thường thôi mà!”
Tô Ngọc Tình mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp thì nhìn chằm chằm vào hai đứa bé ở trong màn hình.
Mới có một ngày không gặp, mà nàng đã thấy nhớ hai đứa bé rồi.
“Bọn nhỏ có vẻ buồn ngủ thì phải!”
“Anh vừa tắm và mát-xa cho chúng xong, nên chúng cũng sắp ngủ rồi.” Diệp Mặc nói.
Lần nào Diệp Mặc tắm rửa mát-xa cho hai đứa bé xong, thì chúng đều ngủ rất nhanh, việc này đã thành thói quen rồi.
“Ừm! Anh cầm điện thoại để cho em nhìn con thêm một lúc.” Tô Ngọc Tình cười xinh đẹp nói.
Diệp Mặc vừa đong đưa chiếc nôi trẻ con, vừa trò chuyện với nàng.
“Em về đến nhà rồi! Cũng muộn rồi, anh ngủ sớm đi, ngủ ngon!”
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại, hai người Tô Ngọc Tình xuống xe.
“Ừm, ngủ ngon!”
Chờ đối diện cúp máy, Diệp Mặc mới để điện thoại di động xuống.
Lúc này, hai đứa bé đã ngủ thiếp đi, hai khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu.
Diệp Mặc liền cúi người hôn mỗi đứa một cái, rồi mới đi qua một bên, mở tài khoản đầu tư cổ phiếu ra.