Đế Kinh.
“Tức chết tôi rồi!”
Cao Mỹ Hồng giơ đạp cửa nhà của mình, rồi nổi giận đùng đùng đi vào.
Cô ta cắn chặt răng, sắc mặt thì giận dữ đến mức tái nhợt.
Mình lại thất bại trước họ Tô kia một lần nữa!
Mặt mũi của mình đều mất sạch rồi!
Còn cả lịch trình đã tới tay, cũng bị Tô Ngọc Tình đoạt lại rồi.
Mình đã thua đến mức rối tinh rối mù!
Cô ta càng nghĩ càng giận, liền giơ chiếc túi xách Hermes trong tay lên đập mạnh vào tường.
Sau đó, cô ta ngồi bịch xuống ghế sofa, rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Một lát sau, đầu dây bên kia mới nhận điện thoại.
“Chủ tịch Vương, ngài thăm dò thế nào rồi? Tôi còn cơ hội không?” Trên mặt Cao Mỹ Hồng lộ ra một nụ cười, rồi hỏi rất khách khí.
“Tôi đã thăm dò được rồi, bên phía Võng Dật thì là thư ký của Tổng giám đốc Đinh gọi điện thoại đến hỏi, hiển nhiên là người ta trực tiếp tìm Tổng giám đốc Đinh! Còn về phía Penguin thì giám đốc Bành đã nói, là do một vị cổ đông tự mình hỏi, nhưng anh ta không nói vị cổ đông này là ai!”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh trầm thấp của đàn ông.
Cao Mỹ Hồng nghe xong thì nội tâm đã lạnh mất một nửa.
Một bên thì trực tiếp tìm Tổng giám đốc Đinh, một bên thì là do cổ đông đích hỏi.
Năng lượng của vị đại lão thần bí này quá kinh khủng!
Tia may mắn cuối cùng trong nội tâm của Cao Mỹ Hồng cũng đã tan vỡ.
Ban đầu Cao Mỹ Hồng còn tưởng, mình mời Chủ tịch Vương ra tay thì sẽ có thể chống đỡ được một chút, dù sao thì Chủ tịch Vương cũng có địa vị rất cao và quan hệ rất rộng trong làng giải trí, nhưng hiện giờ xem ra thì vẫn còn kém xa vị đại lão thần bí kia.
“Chuyện này đến đây thôi! Cô cũng đừng tranh giành với người ta nữa, giám đốc Bành cũng đã mờ mịt nói cho tôi biết, để tôi đừng trêu chọc người ta, công ty giải trí Kim Sư chính là vết xe đổ!”
Chủ tịch Vương nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại.
Cao Mỹ Hồng cầm điện thoại di động cứng đờ tại chỗ rất lâu.
Vừa rồi, cô ta còn nghe ra một tia kiêng kị trong giọng nói của Chủ tịch Vương, thậm chí còn có một tia sợ hãi nữa.
Mạnh như Chủ tịch Vương mà cũng sợ hãi sao?
Rốt cuộc thì vị đại lão thần bí này có lai lịch gì?
Cao Mỹ Hồng nắm chặt điện thoại di động, sau đó cơ thể của cô ta hơi run lên.
Gương mặt của cô ta cũng đã tái nhợt.
Lúc sáng, Cao Mỹ Hồng chỉ thấy hơi bất an mà thôi, nhưng giờ, cô ta đã triệt để sợ hãi.
Nếu như mình còn trêu chọc họ Tô kia nữa, thì chỉ sợ Chủ tịch Vương cũng sẽ không bảo vệ được mình, chỉ sợ mình cũng biến thành đống tro tàn giống như giải trí Kim Sư!
……
Trong ký túc xá, ánh sáng hơi lờ mờ.
Có hai bóng người đang nằm co ro trên giường, trên người hai nàng còn có một lớp chăn bông che kín.
Một bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra ngoài chăn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, bàn chân trắng nõn này tản ra một tia dụ hoặc khó hiểu.
Một lát sau, có lẽ vì cảm thấy hơi lạnh, cho nên bàn chân này rụt vào trong chăn.
Khương Thi Vận cũng theo đó mà tỉnh lại.
Khương Thi Vận ưm một tiếng rồi mở đôi mắt xinh đẹp ra.
Dung mạo của Khương Thi Vận rất thanh thuần và ngọt ngào, ngũ quan thì tinh xảo giống như búp bê vậy, một đôi mắt to và sáng ngời, trong veo như nước, trong suốt có thần giống như một đôi mắt biết nói vậy.
“Y Y, rời giường thôi!”
Khương Thi Vận cầm điện thoại di động ở đầu giường lên xem, đã hơn 8 giờ rồi.
Khương Thi Vận xoay người, lắc lắc thiếu nữ ở bên cạnh.
“Mới 8 giờ mà!”
Hoàng Y Y lẩm bẩm một câu, rồi lại gục mặt xuống ngủ tiếp.
Khương Thi Vận bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó liền vén chăn ngồi dậy.
Cơ thể trắng như tuyết của nàng dường như biết phát sáng giống như dương chi bạch ngọc vậy, đường cong thì đã có quy mô khá lớn, có vài phần phong vận của nữ tính thành thục, nhưng vẫn giữ lại một vài phần mềm mại và ngây ngô của thiếu nữ.
Loại khí chất như một trái đào sắp chín này quả thật là mê người nhất!
Hít----
Khương Thi Vận thấy hơi lạnh, nên liền rụt vào trong chăn, sau khi mặc thêm áo vào thì mới xuống giường.
Nàng đánh răng rửa mặt rồi mở tủ quần áo ra.
“Hình như…lại chật rồi!”
“Sao lại to nhanh thế nhỉ!”
Khương Thi Vận cau mày, buồn rầu lẩm bẩm.
Dạo này, hình như tốc độ dậy thì của nàng hơi nhanh thì phải, lại sắp phải mua mấy bộ đồ lót nữa rồi.
Sau khi mặc quần áo tử tế, nàng ngồi xuống ăn bánh mỳ và sữa của ngày hôm qua, rồi bắt đầu đọc sách.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động ở trên giường vang lên.
“Alo! Mẹ à?”
Hoàng Y Y nhận điện thoại.
“Cái gì? Anh họ dẫn mẹ của bọn nhỏ về nhà á?”
Hoàng Y Y còn đang ngái ngủ, nhưng nháy mắt đã ngồi bật dậy.
Sau đó, Hoàng Y Y hơi run lên vì lạnh, nên lại rụt vào trong chăn.
Khương Thi Vận nghe thấy thế liền vểnh tai lên.
“Mẹ, thế mẹ có biết mẹ của bọn nhỏ là ai không?”
Trên gương mặt của Hoàng Y Y hiện lên vẻ tò mò và hóng hớt.
“Cái gì? Là ngôi sao á? Mẹ, mẹ đang nói đùa à?”
Ngay sau đso, Hoàng Y Y trợn trừng mắt rồi hô lên một tiếng kinh ngạc.
“Ngôi sao?”
Khương Thi Vận hơi giật mình, cũng có chút kinh ngạc.
“Y Y, là ngôi sao nào thế?”
Khương Thi Vận quay người lại hỏi.
“Mình cũng không biết!”
Hoàng Y Y đặt điện thoại di động xuống, gương mặt thì hiện lên vẻ mờ mịt và kinh ngạc.
Mẹ của bọn nhỏ lại là ngôi sao?
Chuyện này đúng là khiến cho người ta giật mình!
Chuyện khiến người ta giật mình hơn là, ngôi sao này lại theo anh họ đi về nhà!