“Đó là đương nhiên, cả nước cũng không tìm được mấy người có thể xinh đẹp hơn con dâu của mình.” Cha Diệp cũng cười nói.
Hai người lấy một đĩa hạt dưa, pha tách trà, rồi bắt đầu xem.
Xem được một lát, thì hai người mới nhìn thấy một màn mà mình đang mong đợi.
“Oa!”
Khi Tô Ngọc Tình vừa ra sân thì hai người đều hơi chấn động một chút, Tô Ngọc Tình mặc một bộ lễ phục màu bạc cực kỳ chói mắt.
Khi nàng vừa cất tiếng hát thì hai người lại lộ ra vẻ say mê.
Trước kia hai người họ cũng đã từng nghe qua giọng hát của nàng rồi, nhưng dường như lần này còn hay hơn ngày xưa nhiều.
Sau khi ca khúc kết thúc, hai người vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Con dâu mình hát hay quá!”
Cha Diệp hưng phấn vỗ đùi một cái rồi nói.
“Đúng thế!” Mẹ Diệp cũng liên tục tán thưởng: “Cái này có thể tua lại đúng không? Thế thì tua lại đi, mình nghe thêm lần nữa!”
“Được được được!” Cha Diệp vội tua lại để xem lại một lần.
“Tôi muốn kể chuyện con dâu của mình là ngôi sao cho đám người Lão Trương, Lão Lý và Lão Từ quá.” Hai người nghe vài lần, thì Cha Diệp hơi kích động, ông có một loại xúc động muốn nói cho cả thế giới này biết đây là con dâu mình.
“Ông bỏ cái suy nghĩ đấy đi! Ông cố tình tạo phiền phức cho Tiểu Mặc và Ngọc Tình à? Hiện giờ càng ít người biết càng tốt.” Mẹ Diệp nói: “Với lại, dù ông nói ra thì người ta có tin ông không? Có khi người ta còn bảo ông bị mê sáng thì có!”
“Cũng đúng!”
Cha Diệp lập tức sờ lên mũi một cái rồi hậm hực nói.
Dù là ai thì cũng không tin loại chuyện này!
Lúc trước chính bản thân ông cũng không tin, còn cười con trai mình nằm mơ giữa ban ngày, nếu như không phải gặp người thật, thì ông tuyệt đối không tin.
“Mau mau, mau tua lại đi, nghe thêm lần nữa!”
Mẹ Diệp vừa vươn tay ra chỉ vừa hét lên.
Cha Diệp vội vàng tua lại một lần nữa, rồi tiếp tục nghe.
……
Thành phố H.
Phòng làm việc, Diệp Mặc cũng đang ôm hai đứa bé xem chương trình này trên TV thông minh.
“Nhìn kìa, là mẹ đấy!”
Khi Tô Ngọc Tình ra sân thì Diệp Mặc chỉ vào màn hình rồi nói với hai đứa bé.
“Mẹ……”
Tĩnh Tĩnh hô lên một tiếng, đôi mắt to đen nhánh long lanh của bé nhìn chằm chằm vào người trong màn hình, rồi bỗng nhiên bật cười khanh khách, dường như rất vui vẻ.
Rất nhanh, Nặc Nặc cũng nở một nu cười, rồi vươn hai tay ra nắm nắm.
Diệp Mặc vừa ôm hai đứa bé vừa xem một lần lại một lần.
Sau đó hắn lại mở âm nhạc Penguin ra, rồi mở Album mới tuyên truyền của Ngọc Tình ra nghe.
Diệp Mặc nghe một bài rồi lại một bài, dần dần nghe đến mức thất thần.
……
Buổi chiều, Diệp Mặc mang hai đứa nhỏ về nhà Tô Ngọc Tình.
“Dì Vân, phiền phức dì rồi!”
Hắn đem hai đứa nhỏ cho dì Vân chiếu cố.
Buổi chiều hắn phải đi đến tập đoàn Trung Thái, bởi vì là lần đầu tiên đến, cho nên mang theo hai đứa bé thì không tiện lắm.
“Phiền phức gì đâu!”
Dì Vân mỉm cười, rồi quay sang dỗ dành hai đứa bé.
Diệp Mặc lái xe đến tổng bộ của tập đoàn Trung Thái.
Hơn bốn giờ chiều Diệp Mặc mới rời khỏi phòng họp.
Lần này Diệp Mặc đến chủ yếu là để tìm hiểu các hạng nghiệp vụ và xem báo cáo tài chính của tập đoàn, khi Diệp Mặc đi ra thì còn cầm theo rất nhiều phiếu giảm giá và phiếu thay thế tiền.
“Nhân tiện đi mua một ít đồ luôn!”
Diệp Mặc đi đến tòa trung tâm mua sắm Trung Thái lần trước, hắn chuẩn bị đi dạo rồi mua một ít đồ dùng thường ngày.
Đầu tiên Diệp Mặc đi vào một cửa hàng Mẹ và Bé.
Diệp Mặc đi dạo một vòng rồi mua một ít đồ chơi và sách vẽ màu.
Bây giờ bọn nhỏ còn nhỏ chưa xem được, nhưng vài tháng nữa thì có thể xem rồi, hắn phải chuẩn bị trước một ít.
Diệp Mặc đi vài bước thì nhìn thấy một cửa hàng kỹ thuật số, hắn chuẩn bị đi vào xem.
Đúng lúc này, có hai bóng người đi đến.
Là một đôi nam nữ đang khoác tay nhau, trang phục của hai người này đều khá lỗng lẫy, nam thì mặc âu phục phẳng phiu, tóc vuốt sáp bóng mượt, con đeo một chiếc kính đen. Còn nữ thì mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông nhung, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền kim cương lập lòe, trên tay còn cầm một chiếc túi Gucci.
Diệp Mặc nhìn thấy hai người này thì hơi ngẩn ra một chút.
Đây chẳng phải là Lý Nghệ Phỉ và vị hôn thê Trương Duệ của cô ta sao!
Diệp Mặc vô ý thức gia tăng tốc độ bước nhanh vào cửa hàng.
Lúc này, hai người kia đều đã nhìn thấy Diệp Mặc.
Dù sao thì gương mặt của Diệp Mặc cũng quá bắt mắt.
“Diệp Mặc!”
Lý Nghệ Phỉ hô lên một tiếng.
Diệp Mặc đành phải dừng lại.
“Thì ra là hai người à!”
Diệp Mặc quay người lại, giả vờ như giờ mới nhận ra rồi cười nói.
“Đúng thế! Chúng ta lại gặp nhau ở đây! Thật là trùng hợp.”
Hai người bước nhanh đến, rồi Trương Duệ cười nói.
Trương Duệ nhìn người thanh niên trước mắt này với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Nếu như mình có gương mặt này, thì có lẽ mình cũng có thể bám vào một phú bà(*) cực kỳ giàu có rồi.
(*) ý nói những người đàn bà giàu có, thường để chỉ những người đàn bà trung niên hoặc hơi lớn tuổi giàu có, nhiều tiền.