Hôm đó, sau khi trở về thì Trương Duệ và Lý Nghệ Phỉ đã thảo luận cả đêm.
Khi còn học đại học thì Diệp Mặc rất nghèo, nhưng chỉ tốt nghiệp có hai năm mà Diệp Mặc đã lái một chiếc xe cực kỳ sang trọng, và mua một đống đồ trang sức xa xỉ, vậy thì chỉ có một khả năng!
Đó chính là Diệp Mặc ăn bám, bám váy một vị phú bà cực kỳ giàu có.
Diệp Mặc từng nói là mình đang làm video ngắn, với gương mặt này của Diệp Mặc thì thừa sức làm một người nổi tiếng ở trên mạng, sau đó may mắn được một vị phú bà nhìn trúng.
Lời giải thích này cực kỳ hoàn mỹ!
Trương Duệ cũng không xem thường hành vi này, dù sao thì thời đại này ăn bám cũng không mất mặt lắm, huống chi còn là ăn bám một vị phú bà cực kỳ giàu có nữa.
Lý Nghệ Phỉ thì hơi xúc động.
Cô ta không ngờ rằng, người bạn trai ngày xưa của mình, lại phải dựa vào phú bà mới có thể đi lên đỉnh cao.
“Hai người lại đến ăn cơm à?” Diệp Mặc hỏi.
“Không phải!” Lý Nghệ Phỉ lắc đầu nói.
“Có một người bạn khai trang cửa hàng, cho nên bọn tôi đến góp vui!” Trương Duệ cười nói.
Trong lời nói của anh ta có vài phần khoe khoang.
Hiển nhiên người bạn mà anh ta nhắc tới có thân phận không tầm thường.
“Ừm!” Diệp Mặc mỉm cười.
Hắn đang định chào tạm biệt thì Trương Duệ lại nói: “Cửa hàng ở ngay phía trước thôi, anh cũng đi cùng đi, càng đông càng vui mà, đi thôi!”
Trương Duệ nói rất nhiệt tình.
Ba người đi thêm một đoạn, thì nhìn thấy một cửa hàng có lẵng hoa khai trương ở trước cửa, bên trong cửa hàng đã có không ít người, có vẻ hơi náo nhiệt.
Diệp Mặc nhìn kỹ thì nhận ra đây là cửa hàng trang sức.
“Đến rồi!”
Trương Duệ cười nói, sau đó dẫn đầu đi đến, khi nhìn thấy người ở trước cửa thì anh ta hô lên một tiếng rất nhiệt tình: “Lục thiếu gia!”
“Đó là Lục thiếu gia, là công tử của tập đoàn Đạo Hòa! Tiệm trang sức này là của anh ta và vài người bạn cùng đầu tư, đã mở vài chi nhanh trong thành phố rồi, rất ghê gớm!”
“Tôi rất thân thiết với anh ấy, nên hôm nay anh ấy cố ý mời tôi đến.”
Trương Duệ quay người nói với Diệp Mặc, ý vị khoe khoang trong lời nói còn đậm hơn.
Tuy Diệp Mặc bám váy một phú bà để có một cuộc sống khiến mình ngưỡng mộ, nhưng dù sao cũng là ăn bám, không phải là một chuyện gì đáng tự hào lắm. Nếu nói về các mối quan hệ thì khẳng định Diệp Mặc không thể so sánh được với một tinh anh đã du học nước ngoài như mình.
Diệp Mặc tập trung nhìn vào người ở trước cửa, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.
“Trương Duệ, đến rồi à!”
Lục thiếu gia ở trước cửa xoay người nhìn lại.
Khi anh ta nhìn thấy Trương Duệ thì nhiệt tình hô lên một tiếng: “Mang cả vị hôn thê đến à!”
“Lục thiếu gia!”
Lý Nghệ Phỉ cũng nhiệt tình hô lên một tiếng, trong giọng nói có chút lấy lòng.
Lục thiếu gia mỉm cười, sau đó ánh mắt lại liếc sang bên cạnh.
Ngay sau đó, nụ cười trên mặt anh ta liền đọng lại.
“Lục thiếu gia, vị này là bạn của tôi, tên là Diệp Mặc, hôm nay tình cờ gặp cậu ấy ở đây, cho nên rủ cậu ấy đến tham gia náo nhiệt.” Trương Duệ quay sang giới thiệu Diệp Mặc.
“Xin chào Lục thiếu gia!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi chào Lục Gia Hào một tiếng.
Khóe miệng Lục Gia Hào giật giật, vội vàng khoát tay nói: “Đừng đừng, một tiếng Lục thiếu gia này tôi không chịu nổi đâu!”
Trương Duệ và Lý Nghệ Phỉ ở bên cạnh nghe thấy thế thì ngẩn ra.
Sao thế này? Hai người này quen nhau à?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Lục thiếu gia thì có vẻ như rất khách khí và tôn kính Diệp Mặc thì phải, bằng không thì anh ta sẽ không nói mình không chịu nổi tiếng Lục thiếu gia này.
Đúng rồi, khẳng định là vì vị phú bà kia!
Người có thể mua được Sweptail thì tuyệt đối phải là đại gia siêu cấp có tài sản hơn 10 tỷ, chắc là Diệp Mặc thông qua vị phú bà này mới quen biết được Lục thiếu gia, còn Lục thiếu gia thì nể mặt vị phú bà đó nên mới khách khí với Diệp Mặc như vậy.
Sau khi Trương Duệ suy nghĩ cẩn thận, thì lại cảm thấy hơi khó chịu.
Vốn tưởng rằng các mối quan hệ của mình phải mạnh hơn Diệp Mặc nhiều, nhưng mà không ngờ mình vẫn cứ thua.
“Thế tôi gọi anh là người anh em Lục nhé!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi nhìn vào trong tiệm nói: “Tiệm này trang trí không tệ nhỉ!”
“Đúng vậy, bọn tôi đã mời một nhà thiết kế rất nổi tiếng, phải chuẩn bị rất lâu đấy.” Lục Gia Hào hơi tự hào nói: “Người anh em Diệp, mau vào trong thôi!”
“Ok!” Diệp Mặc đi vào thăm quan.
“Lục thiếu gia, hai người quen nhau à?”
Trương Duệ đi đến sát người Lục Gia Hào rồi nhỏ giọng hỏi.
“Ừm!”
Lục Gia Hào gật đầu, sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Chuyện ngày hôm đó cũng không vui vẻ gì, Lục Gia Hào cũng không muốn nhắc lại.
“Thế…thế vị phú bà bên cạnh Diệp Mặc là ai?”
Trương Duệ lại hỏi, giọng nói còn nhỏ hơn vài phần, như sợ Diệp Mặc đang ở trong tiệm nghe thấy vậy.
“Cái gì?”
Lục Gia Hào hơi sửng sốt một chút, rồi lại mờ mịt.
Phú bà cái gì?
Không hiểu nổi!
“Không phải bên cạnh Diệp Mặc có một phú bà sao?” Trương Duệ cười nói.
“Phú bà nào? Cậu nghe ai nói?”
Lục Gia Hào cau mày, thấp giọng trách mắng.
Sắc mặt Trương Duệ lập tức cứng đờ.
Anh ta hơi mờ mịt, lẽ nào suy đoán của mình là sai? Bên cạnh Diệp Mặc không có phú bà nào cả sao?
Nhưng nếu Diệp Mặc không ăn bám phú bà, thì cậu ta đào đâu ra nhiều tiền như vậy?
“Bản thân người anh em Diệp này đã rất giàu có rồi, còn cần phú bà làm gì, đoạn thời gian trước anh ta còn bỏ vài trăm triệu ra để mua khách sạn ở Duyệt Vân Trang đấy!” Lục Gia Hào lại nói.
Trương Duệ nghe xong thì chấn động toàn thân, hai mắt trừng to không tin nổi.
Lý Nghệ Phỉ ở bên cạnh nghe thấy thế cũng trợn mắt há hốc mồm.