“Làm… làm sao anh ta có thể có nhiều tiền như vậy được!”
Lý Nghệ Phỉ lúng túng nói, gương mặt thì hiện lên vẻ hoảng hốt.
Rõ ràng thì khi học đại học Diệp Mặc nghèo rớt mồng tơi, thế mà chỉ hai năm ngắn ngủi Diệp Mặc lại trở thành đại gia siêu cấp rồi?
Ném mấy trăm triệu mua khách sạn, lái xe sang trọng 100 triệu…
Điều này…thực sự không thể tin nổi!
Trong lúc nhất thời, Lý Nghệ Phỉ hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này.
“Người ta vốn đã có tiền rồi mà!”
Lục Gia Hào liếc mắt nhìn hai người họ, chỉ cảm thấy rất khó hiểu.
Sao người anh em Diệp này có thể bám váy phú bà được chứ, phú bà cũng không phải là kẻ ngu, vơ vét món tiền nhỏ thì không sao, nhưng vài chục triệu thì đừng hòng, vài trăm triệu thì chỉ có nằm mơ mới có.
Trương Duệ mấp máy môi, nhưng không nói ra thành lời.
Đầu óc của anh ta lúc này đã ong hết cả lên, anh ta vẫn không thể nào tin tưởng được, người bạn trai cũ của Nghệ Phỉ lại là một đại gia siêu cấp.
“Người anh em Lục, tiệm của anh không tồi đâu! Đầu tư không ít nhỉ?”
Diệp Mặc đi dạo một vòng thì quay lại, sau đó cười nói.
“Cũng tạm được, tôi và mấy người bạn cùng nhau đầu tư.” Lục Gia Hào mỉm cười nói: “Mấy chi nhanh trước của bọn tôi cũng không tồi, nên có rất nhiều khách quen, sau khi khai trương cửa hàng này, thì bọn tôi chuẩn bị mở thêm hai cửa hàng nữa.”
“Ừm, rất tốt! Bọn anh định mở ở Trung Thái à?” Diệp Mặc hỏi.
“Tôi cũng có ý định đấy, nhưng chưa chọn được cửa hàng đẹp.” Lục Gia Hào nói.
“Nếu như ở Trung Thái thì tôi có thể cho anh một chút ưu đãi về tiền thuê.” Diệp Mặc cười nói.
Lục Gia Hào nghe xong thì hơi giật mình, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Người anh em Diệp này cũng không phải là người của Trung Thái mà, sao lại nói cho mình chút ưu đãi?
“Người anh em, anh biết người của Trung Thái à?” Lục Gia Hào hơi do dự rồi nói.
Lục Gia Hào cảm thấy, có thể là Diệp Mặc quen biết quản lý hoặc là lãnh đạo cao tầng của trung tâm mua sắm Trung Thái, nói chung là có quan hệ trong nội bộ.
“Tất nhiên là quen rồi, tôi vừa mua lại chỗ này mà!” Diệp Mặc cười tủm tỉm nói.
“Ah! Cái…cái gì? Anh…anh mua lại rồi? Toàn bộ tập đoàn á?”
Lục Gia Hào hơi gật đầu, ngay sau đó anh ta cảm thấy không đúng, rồi bỗng nhiên hoảng hốt kêu lên.
Đôi mắt anh ta trừng to, tràn đầy kinh ngạc và chấn động.
Đây chính là cả một tập đoàn đấy!
Tập đoàn Trung Thái đại danh đỉnh đỉnh nói gì thì nói cũng phải có giá vài tỷ!
Hai người Lý Nghệ Phỉ và Trương Duệ vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, bây giờ lại bị chấn động đến mức ngây dại.
Hai người đứng im tại chỗ giống như hóa đá vậy.
“Ừm đúng! Đây là danh thiếp của tổng giám đốc, nếu anh có ý định thì hãy liên hệ với ông ta, nói là tôi giới thiệu.” Diệp Mặc móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Lục Gia Hào.
Lục Gia Hào nhận tấm danh thiếp nhìn một chút, thần sấc vẫn cứ hết sức hoảng hốt.
Người anh em Diệp này vừa mua khách sạn ở Duyệt Vân Trang, giờ lại mua toàn bộ Tập đoàn Trung Thái, thực lực này quá kinh khủng!
Đến cũng thì anh ta có lai lịch gì?
Lục Gia Hào liếc mắt nhìn Diệp Mặc, trong mắt đã nhiều hơn vài phần kính sợ.
Cùng là phú nhị đại, nhưng người ta chỉ cần một cái khách sạn xa hoa là đã có thể đè bẹp mình rồi, chứ đừng nói là còn thêm một cái tập đoàn lớn nữa, căn bản là không thể nào so sánh được.
“Cám ơn!”
Nửa ngày sau Lục Gia Hào mới lấy lại tinh thần, rồi cất tấm danh thiếp đi.
Sau đó, môi Lục Gia Hào hơi mấp máy, muốn mở miệng hỏi quan hệ của vị này mà luật sư Phó ra sao, nhưng lời đến miệng thì lại nuốt vào.
Lục Gia Hào cảm thấy, nên bỏ đi thì tốt hơn, dù sao thì luật sư Phó cũng không để đến mình, cứ tiếp tục dây dưa cũng không có kết quả tốt, với lại, còn có thể đắc tội với vị này nữa.
“Diệp…Diệp Mặc, anh…”
Cuối cùng thì Lý Nghệ Phỉ cùng hoàn hồn, kêu lên thất thanh, mặt mũi thì tràn đầy vẻ hoảng sợ và không dám tin.
Muốn mua toàn bộ Tập đoàn Trung Thái thì ít nhất cũng phải vài tỷ.
Diệp Mặc thực sự là đại gia có tài sản 10 tỷ sao?
Vậy thì thời điểm đại học Diệp Mặc giả vờ sao?
Lý Nghệ Phỉ nghĩ đến đây thì đáy lòng cũng hơi hối hận.
“Tôi cũng đi đây, à, mọi người có muôn mấy phiếu giảm giá và phiếu thay tiền mặt này không? Tôi không dùng hết, mọi người lấy một ít đi!”
Diệp Mặc cười với Lý Nghệ Phỉ một cái, rồi lấy một đống phiếu ra.
Hai người Lý Nghệ Phỉ và Trương Duệ cầm phiếu đứng ngẩn người tại chỗ, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Cô là bạn thời đại học của anh ta à?”
Lục Gia Hào tò mò hỏi.
“Còn là bạn trai thời đại học nữa!” Lý Nghệ Phỉ cười gượng nói.
“Hóa ra là vậy!”
Sắc mặt Lục Gia Hào lập tức trở nên hơi vi diệu.
Lục Gia Hào lại quay sang nhìn Trương Duệ, sau đó lại khẽ lắc đầu.
Một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất, căn bản không thể nào so sánh được.
Trương Duệ của hiểu ý tứ của Lục Gia Hào, nên khuôn mặt hơi đỏ lên, nhưng không phải vì tức giận, mà là vì hổ thẹn.
“Được rồi, vào trong xem đi! Hai người nhìn trúng món gì thì tôi sẽ giảm giá 50% cho!”
Lục Gia Hào vươn tay mời hai người đi vào.