Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 214 - Chương 214: Lạc Băng Nhan Tự Tin

Chương 214: Lạc Băng Nhan tự tin Chương 214: Lạc Băng Nhan tự tin

Diệp Mặc rời khỏi chỗ đó, lại đi dạo một vòng trung tâm mua sắm, rồi mua không ít thứ, sau đó hắn liền lái xe về đón hai đứa bé, rồi đi về phòng làm việc.

Sau khi cho hai đứa bé ăn no, thì Diệp Mặc mới ăn một chút, rồi chuẩn bị Live stream.

Hơn mười giờ tối, sau khi Diệp Mặc dỗ hai đứa bé đi ngủ, thì nhận được video call của Tô Ngọc Tình.

Nàng vừa quay chụp xong, đang lên xe về nhà.

Thần sắc của nàng rõ ràng hơi hưng phấn, hai đầu long mày không giấu được vẻ mừng rỡ.

“Thành tích hôm nay rất tốt à?” Diệp Mặc cười hỏi.

“Vâng!”

Tô Ngọc Tình gật đầu rồi cười vui vẻ.

“Là cực kỳ tốt, Album bán được rất nhiều, độ hot của Ngọc Tình đã trở lại rồi!” Dương Mạn Ny lại gần rồi cười nói: “Cũng may là có tiết mục này đồng thời liên động với album, bằng không thì hiệu quả cũng không tốt như vậy.”

“Anh xem chưa?” Tô Ngọc Tình hơi khẩn trương hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Anh xem rồi! Rất hay mà! Anh và hai con cùng xem, à đúng rồi, cha mẹ anh cũng xem nữa.” Diệp Mặc nói.

“Thật à?”

Gương mặt mềm mại của Tô Ngọc Tình hơi ửng đỏ vì thẹn thùng.

Nàng rất ít khi để cha mẹ mình xem các chương trình mình tham gia, bây giờ cha mẹ của Diệp Mặc xem xong còn khen ngợi nàng, khiến cho nàng cảm thấy hơi xấu hổ.

“Vậy…vậy cha mẹ cảm thấy thế nào?”

Nàng nhỏ giọng hỏi.

“Hai người đều nói là em hát rất hay.”

“Vậy thì tốt rồi!” Tô Ngọc Tình lập tức nhẹ nhàng thở ra.

“Tiết mục này phải quay bao lâu mới xong?”

“Chắc phải bảy tám ngày, bởi vì có nhiều kỳ, mỗi kỳ đều đào thải một người, ai không bị đào thải thì phải tiếp tục quay! Nhưng sau khi tiết mục này kết thúc, thì em còn phải bay đến các nơi để làm tuyên truyền và các hoạt động như ký tên…” Tô Ngọc Tình nói.

“Em vất vả rồi!” Diệp Mặc nói.

“Chuyện này thì có gì mà vất vả chứ, ngược lại thì anh phải nghỉ sớm một chút mới đúng, em thấy nửa đêm anh không đi ngủ mà lại up video.” Tô Ngọc Tình nói với vẻ đau lòng.

“Anh biết rồi, kỳ kinh nguyệt của em đến rồi đúng không, khoảng thời gian này em nhớ mặc ấm vào nhé!” Diệp Mặc gật đầu nói.

“Ừm, khi vừa bị thì hơi đau, nhưng mà khá hơn trước kia nhiều, sau khi anh mát-xa cho em vài lần, thì em cảm thấy không còn đau như lúc trước nưa.” Tô Ngọc Tình vừa xoa bụng vừa nói với vẻ sợ hãi thán phục.

Tài nghệ mát-xa của Diệp Mặc quá lợi hại, chỉ ấn ấn xoa xoa vài cái mà đã tốt rồi.

Hai người trò chuyện thêm một lát thì xe về đến nhà.

Diệp Mặc cúp điện thoại, pha một chén trà, rồi tiếp tục làm việc.

……

Buổi sáng, sau khi Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn no, thì hắn nhớ đến mấy quyến sách vẽ màu hôm qua vừa mua.

Diệp Mặc tìm mấy quyển sách rồi cầm lên đọc qua một chút.

“Mình có thể đọc cho hai đứa bé nghe một lát, để tạo thói quen đọc cho bọn chúng.”

Hắn ngồi xuống ôm hai đứa bé vào ngực, rồi mở sách ra, sau đó chỉ vào mấy bức vẽ hoạt hình cho hai đứa bé nhìn rồi đọc lên.

Dĩ nhiên là hai đứa bé không hiểu gì, nhưng vẫn rất chuyên chú.

[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ: đọc sách cho hai đứa bé nghe trong một giờ, có thể nhận được kỹ năng: Vẽ.]

Diệp Mặc vừa đọc xong một tờ thì âm thanh của hệ thống vang lên.

“Kỹ năng vẽ?”

Diệp Mặc hơi giật mình.

Dường như kỹ năng này không có tác dụng gì quá lớn, chẳng qua là Diệp Mặc cũng không ngại nhiều thêm một kỹ năng, Diệp Mặc bắt đầu tập trung đọc sách cho hai đứa bé.

[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, thu hoạch được kỹ năng: Vẽ.]

Sau một tiếng, âm thanh của hệ thống lại vang lên lần nữa.

Trong đầu của Diệp Mặc lại có thêm rất nhiều thứ.

“Hay là vẽ cho bọn nhỏ một bức tranh nhỉ.”

Diệp Mặc cười nhìn hai đứa bé.

Trước kia đã chụp ảnh rồi, giờ vẽ một bức tranh sơn dầu cho bọn nhỏ để làm kỷ niệm.

Diệp Mặc lên mạng đặt các công cụ vẽ như bút, màu, giấy, giá vẽ…

Một lát sau mọi thứ đã được ship đến.

“Nặc Nặc! Đừng nhúc nhích!’

“Đừng bò nữa!”

Diệp Mặc dựng giá vẽ xong, đặt hai người mẫu nhỏ lên tấm thảm, khi hắn chuẩn bị vẽ thì hai đứa bé bắt đầu bò ngang bò dọc, Diệp Mặc chỉ có thể đứng lên ôm hai đứa bé về chỗ cũ.

Sau vài lần như vậy, hắn đành phải từ bỏ.

“Thôi được rồi, chụp tấm ảnh trước vậy!”

Diệp Mặc rơi vào đường cùng đành phải chụp một tấm ảnh sau đó lại vẽ theo tấm ảnh.

“Cười một cái nào!”

Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra chụp tách tách vài tấm ảnh.

Sau đó chọn một tấm ảnh đẹp nhất rồi bắt đầu vẽ.

Bên ngoài phòng làm việc.

Có một chiếc xe Bentley màu đen đi tới, rồi dừng lại.

Trong xe, có một mỹ nhân với phong thái uyển chuyển đang ngồi ở ghế sau.

Nàng tầm 24 25 tuổi, gương mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng trên ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ lại có vài phần khí chất lạnh lẽo, nhất là đôi phượng hơi nheo lại này, khiến cho ánh mắt của nàng khá lạnh lẽo.

Hai bờ môi của nàng thì mỏng hơi môi anh đào một ít, lại hơi nhếch lên, màu sắc của môi cũng có khuynh hướng thanh lãnh.

Da thịt của nàng trắng như sương tuyết vậy, khiến cho người ta có cảm giác như đang phát sáng lên.

Nàng mặc một chiếc áo vest ngắn tay màu đen, phối hợp với một chiếc váy zip màu đen, khiến cho đường cong uyển chuyển và bay bổng của nàng được hiển lộ rõ ràng.

Đôi chân thon dài được bao bọc bởi một cặp tất chân mỏng manh màu đen, cực kỳ quyến rũ.

Bình Luận (0)
Comment