Lạc Băng Nhan đang nghĩ ngợi lung tung, thì cánh cửa mở ra, một khuôn mặt xuất hiện.
Lạc Băng Nhan nâng ánh mắt lên nhìn, ngay sau đó nàng lập tức thất thần.
Đôi mắt thanh lãnh và xinh đẹp của nàng thoáng chốc đã trừng to, tràn đầy vẻ khó tin.
Phản ứng của vị trợ lý Lâm Khê ở bên cạnh thì còn khoa trương hơn, miệng cô ta há hốc, hai con ngươi thì như sắp rớt ra ngoài, giống như vừa nhìn thấy ma vậy.
“Hai người là…?”
Diệp Mặc đánh giá hai cô gái một chút rồi nghi ngờ hỏi.
“AH! Tôi là Tổng giám đốc Lạc của Tập đoàn Cự Phong!”
Lạc Băng Nhan lấy lại tinh thần rồi vội vàng nói.
Nàng lại nhìn thoáng qua gương mặt này, đáy lòng lại thấy hơi hoảng hốt và không thể tin nổi.
Gương mặt ở trước mắt này đẹp đến mức khó tin!
Người này thực sự là chủ nhân của tài khoản Vú Em Tân Thủ sao?
“Tập đoàn Cự Phong? Tìm tôi làm gì?” Diệp Mặc buồn bực nói.
“Chúng tôi đến tìm vị Vú Em Tân Thủ kia, xin hỏi tiên sinh chính là Vú Em Tân Thủ sao?”
Lạc Băng Nhan nói với vẻ chần chờ, không chắc chắn.
“Đúng thế! Có chuyện gì không?” Diệp Mặc cau mày hỏi.
“Trời ạ!”
Trợ lý Lâm Khê ở bên cạnh đã không nhịn được mà hô lên một tiếng.
Mình còn tưởng rằng người này quá xấu nên mới không dám lộ mặt chứ, nào ngờ là vì anh ta quá đẹp trai nên mới không lộ mặt!
Trong mắt Lạc Băng Nhan cũng lóe lên vẻ chấn động và kinh ngạc.
Thật sự là anh ta!
Sau đó, tâm trạng của nàng bắt đầu kích động.
Một ngoài có tài hoa xuất chúng như yêu nghiệt, lại sở hữu một gương mặt nghịch thiên như vậy, thì dường như là quá hoàn mỹ rồi, quả thật là tiền đồ không thể đong đếm!
“Tiên sinh, xin hỏi xưng hô thế nào?”
Lạc Băng Nhan đè tâm trạng kích động xuống rồi hỏi.
“Họ Diệp!”
Diệp Mặc nhìn Lạc Băng Nhan một cái rồi lạnh nhạt trả lời.
“Ah! Diệp tiên sinh, lần này chúng tôi đến để bàn chuyện hợp tác, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?” Lạc Băng Nhan nói rất khách khí.
“Vào đi!”
Diệp Mặc nghiêng người, rồi dùng tay ra hiệu mời vào.
“Tài nghệ của Diệp tiên sinh đúng là quá cao siêu!”
Lạc Băng Nhan đi vào trong, đảo mắt nhìn qua dãy ngọc thạch và trang sức vàng, rồi nói với vẻ thán phục.
“Cũng tạm được!” Diệp Mặc vẫn lạnh nhạt trả lời.
Chắc Tập đoàn Cự Phong này cũng đến đây để ký mình giống như truyền thông Đông Thượng và các cơ cấu MCN khác.
Diệp Mặc không có hứng thú gì với chuyện này.
Lạc Băng Nhan nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Diệp Mặc thì hơi giật mình.
Vị Diệp tiên sinh rất cao ngạo và lạnh lùng nhỉ!
Hình như vừa rồi anh ta nhìn thấy mình cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên trước vẻ đẹp của mình, bây giờ giọng nói của anh ta lại lạnh như băng, hoàn toàn khác với dáng vẻ của những người đàn ông khác khi nhìn thấy mình.
Không phải nàng khoe khoang, đúng thật là rất hiếm có người đàn ông nào có thể bỏ qua dung mạo xinh đẹp của nàng.
“Nhiều nhạc cụ quá, đây là nơi Diệp tiên sinh sử dụng để Live stream à! Đây là… trẻ con? Dễ thương quá!”
Khi Lạc Băng Nhan nhìn thấy hai đứa bé thì ánh mắt liền sáng lên.
Hóa ra vị này có con thật, khi anh ta Live stream thì thường xuyên nói là đi chiếu cố trẻ con, nhưng đến giờ vẫn chưa ai nhìn thấy hai đứa bé này.
“Đây là…?”
Lạc Băng Nhan vừa định đi qua nhìn hay đứa bé, thì nàng nhìn thấy một cái giá vẽ nên dừng bước chân lại.
Trên giá vẽ còn có một bức tranh, bức họa này vẽ hai đứa bé.
Lạc Băng Nhan tập trung nhìn vào, rồi lập tức rung động.
Đây đâu phải là vẽ chứ!
Rõ ràng như được in ra từ ảnh chụp vậy, từ hoa văn của quần áo, da thịt, cho đến cả những cọng tóc cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lạc Băng Nhan nhìn đến ngây dại, có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Đây…đây thực sự là anh ta vẽ?
Anh ta còn biết vẽ nữa sao? Tài nghệ cũng cao siêu như vậy sao?
Đến cùng thì anh ta là quái vật gì đây!
Ực ực----
Lạc Băng Nhan khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Nàng thực sự bị chấn động!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì nàng không thể tin tưởng trên thế giới này lại có một người yêu nghiệt như vậy!
Trợ lý ở sau lưng nàng cũng lại ngây dại một lần nữa, ánh mắt cô ta mở trừng trừng nhìn vào bức tranh.
“Diệp… Diệp tiên sinh, đây là…đây là anh vẽ sao?”
Nửa ngày sau Lạc Băng Nhan mới lấy lại tinh thần, rồi lắp bắp hỏi.
“Không tôi thì ai?” Diệp Mặc nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc.
Lạc Băng Nhan bĩu môi một cái chứ không nói gì.
Đúng vậy!
Bức tranh này còn chưa vẽ xong, mà nơi này chỉ có một mình anh ta, ngoài anh ta ra thì còn có thể là ai chứ.
“Cô có chuyện gì thì nói đi!”
Diệp Mặc ngồi xuống, cầm bút vẽ, rồi cẩn thận vẽ lên.
Lạc Băng Nhan ngây ra một lúc, người này không định mời mình ngồi xuống uống chén trà à?
“Tôi muốn hợp tác với Diệp tiên sinh, phương thức hợp tác không phải ký kết như các cơ cấu MCN kia, mà là đầu tư. Chúng ta sẽ thành lập một cái công ty chung, sau đó đưa tài khoản vào hoạt động, khoản đầu tư đầu tiên bọn tôi dự tính là 500 triệu NDT.”
“Tập đoàn Cự Phong của chúng tôi rất lớn, sản nghiệp cũng rất rộng, giống như những món quần áo trẻ em này chúng tôi cũng có sản nghiệp liên quan, còn có rất nhiều công xưởng thực nghiệp nữa, sau này chúng ta có thể bán hàng thông qua tài khoản của anh.”
Lạc Băng Nhan nhìn chúng quanh một chút, rồi tự mình ngồi xuống ghế sa lon.
Nàng nói phương án của mình với giọng nói rất tự tin.