“500 triệu?”
Diệp Mặc vừa vẽ vừa thuận miệng nói một câu.
“Đúng thế!”
Trong mắt Lạc Băng Nhan lóe lên một tia mừng rỡ.
Xem ra vị Diệp tiên sinh này đã động tâm rồi.
Nhưng ngay sau đó thì sắc mặt của nàng lại cứng đờ, bởi vì đối phương nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải là rất nhiều mà! Hai người đi thôi, tôi không có hứng thú đâu!”
Lạc Băng Nhan ngây ngốc đứng tại chỗ, đôi môi đỏ của nàng thì hơi hé ra.
Nàng cảm thấy, mình nghe nhầm đúng không? Anh ta vừa nói 500 triệu không nhiều sao?
Giọng điệu này cũng quá phách lối rồi!
À đúng rồi, có lẽ vì anh ta không có hứng thú hợp tác nên mới nói như vậy!
Rất nhanh, nàng liền thoải mái lại.
Nhưng sau đó, nàng lại cau mày lại.
Nhìn biểu hiện của người này thì có vẻ như không hứng thú thật, nhưng cũng có thể hiểu được, người ta tùy tiện Live stream một ngày đã kiếm được vài triệu rồi, quá đủ để tiêu rồi.
Xem ra, đành phải sử dụng chiêu cuối cùng thôi!
Lạc Băng Nhan khẽ cắn bờ môi đỏ, sau khi đấu tranh tư tưởng xong thì nàng đã hạ quyết tâm, hôm nay coi như mất hết mặt mũi cũng phải bắt được người này.
“Trong này hơi nóng nhỉ!”
Lạc Băng Nhan tự lẩm bẩm rồi chậm rãi cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo sơ mi ở bên trong.
Bộ ngực của nàng phình lên khiến cho chiếc áo sơ mi căng phồng, nhìn trông cực kỳ sinh động.
Sau đó, nàng lại bày ra một tư thế đặc biệt để thể hiện dáng người hoàn mỹ của mình ra.
Gương mặt thanh lãnh của nàng có một loại khí chất lạnh lẽo, nhưng những đường cong của nàng lại cực kỳ nóng bóng, cả hai tạo thành một cảm giác tương phản mãnh liệt, cực kỳ có sức hấp dẫn.
“Đúng là hơi nóng nhỉ!”
Trợ lý Lâm Khê ở bên cạnh cũng phụ họa theo.
“Thế à? Thế để tôi giảm nhiệt độ một chút!”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua rồi nói, trong mắt không hề có chút rung động nào.
Diệp Mặc đứng lên lấy điều khiển điều hòa dưới ánh mắt đờ đẫn của hai cô gái, rồi trực tiếp hạ thấp bảy tám độ dưới ánh mắt không thể tin nổi của hai người.
“Vậy thì hết nóng rồi đúng không!”
Diệp Mặc mỉm cười, đặt điều khiển điều hòa xuống, rồi đi qua đắp thêm một cái chăn lên người hai đứa bé.
Hai người Lạc Băng Nhan chỉ biết đứng im tại chỗ mà trợn mắt há hốc mồm.
……
Lạc Băng Nhan đi ra ngoài.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ hoảng hốt.
Rào rào---
Một cơn gió lạnh thổi đến, khiến nàng không khỏi run lên một cái.
“Lạnh quá!”
Nàng nhe răng trợn mắt, hai tay ôm ngực, rồi nhịn không được mà dậm chân một cái.
Vừa rồi, nàng bị điều hòa thổi mười mấy phút đồng hồ, suýt nữa thì bị đóng băng thành kem luôn.
Hít----
Trợ lý Lâm Khê cũng hít một ngụm khí lạnh rồi co rúm lại.
“Người này quá ghê tởm!”
Lâm Khê nghiến răng nghiến lợi mắng.
Lạc Băng Nhan quay người liếc nhìn cánh cửa ở sau lưng.
Nàng bị thổi điều hòa thổi mười mấy phút, nên tất nhiên là không vui rồi.
Vị Diệp tiên sinh này đã cực kỳ cao ngạo và lạnh lùng thì thôi đi, thế mà còn không ga-lăng chút nào.
Nhưng khi Lạc Băng Nhan nghĩ đến tài hoa như yêu nghiệt của đối phương thì nàng lại không giận nổi. Dù sao thì thiên tài đều hơi điên điên mà, nàng có thể hiểu được!
“Tổng giám đốc Lạc, ngài nói xem, anh ta chảnh cái gì chứ! Không phải chỉ là một người nổi tiếng trên mạng thôi à, chỉ là một Streamer có chút tài hoa mà thôi! Có gì ghê gớm chứ!” Trợ lý Lâm Khê tức giận mắng.
“Anh ta còn không liếc nhìn một mỹ nhân như Tổng giám đốc Lạc ngài, theo tôi thì chắc anh ta không phải đàn ông rồi!”
Lâm Khê nói xong còn hừ một tiếng.
Lạc Băng Nhan nghe thấy thế thì hơi giật mình, sắc mặt cũng đỏ lên, có vẻ hơi quẫn bách.
Từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa từng cố ý làm điệu làm bộ, khoe khoang sắc đẹp như vừa rồi, hình tượng của nàng trước mặt người khác luôn luôn là cao ngạo và lạnh lùng, là một Tổng giám đốc xinh đẹp và lãnh lẽo như băng, đây chính là lần đầu tiên nàng làm như vậy.
Nhưng lần đầu tiên thì đã thất bại!
Điều này đã đả kích lòng tự tin của nàng!
Lạc Băng Nhan nhớ lại cảnh tượng vừa rồi thì gương mặt lập tức đỏ lên, cực kỳ xấu hổ.
Đúng là mất hết thể diện mà!
“Người ta…có con rồi! Đều là người làm cha rồi cho nên như vậy cũng bình thường.”
Lạc Băng Nhan nhỏ giọng tự an ủi mình.
“Có con thì sao chứ? Chẳng lẽ có con rồi thì không biết thưởng thức cái đẹp à? Ít nhất thì anh ta cũng phải tỏ ra ngạc nhiên trước vẻ đẹp của ngài chứ! Theo tôi thì anh ta căn bản không để Tổng giám đốc Lạc ngài ở trong mắt!”
Trợ lý Lâm Khê tức giận nói.
Lạc Băng Nhan nghe xong thì lại thấy khó chịu hơn.
Nàng vừa tự an ủi mình, là do đối phương đã kết hôn, nên muốn giữ một khoảng cách với người khác phái, nhưng nghe ý tứ của Lâm Khê thì là do mình không đủ xinh đẹp, nên đối phương mới chướng mắt mình.
“Đừng nói nữa, mau đi thôi!”
Lạc Băng Nhan không vui khiển trách một câu, rồi cắm đầu đi về phía xe của mình.
Nàng lên xe, ngồi xuống, một cơn gió ấm từ điều hòa trong xe thổi qua, rốt cuộc thì nàng cũng thấy ấm áp một chút.