Nàng nghĩ đến cái gì đó, liền cúi đầu xuống quan sát tỉ mỉ bản thân mình một lần, sau đó lại mở túi xách lấy một cái gương trang điểm ra, rồi cau mày nhìn gương mặt của mình ở trong gương.
Thật sự là vì mình không đủ xinh đẹp à?
Nhưng mà dáng người của mình rất tốt mà!
Quy mô trước ngực ít nhất cũng phải là cỡ D, gần đến cỡ E rồi.
Eo của mình cũng rất thon thả, bằng phẳng và chặt chẽ, không có chút thịt thừa nào.
Còn đôi chân này thì vừa dài vừa thẳng, còn đi một đôi tất chân màu đen mà đàn ông yêu thích nữa!
Lại nhìn gương mặt này mà xem, xinh đẹp tinh xảo không có một chút tì vết nào, kể cả mình cũng phải rung động trước vẻ đẹp của mình.
Lạc Băng Nhan nhìn nửa ngày, rồi chợt thở dài một hơi, sau đó có chút chán nản cất chiếc gương đi.
“Tiểu Khê, nếu cô dám nói chuyện này cho người khác biết thì tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Lạc Băng Nhan nhìn về phía trợ lý đang ngồi ở vị trí tài xế rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
Chuyện vừa rồi chính là một sự sỉ nhục trong đời của nàng!
“Tổng giám đốc Lạc, ngài cứ yên tâm!”
Trợ lý Lâm Khê vỗ vỗ ngực rồi thề son sắt nói.
Lạc Băng Nhan gật đầu một cái, rồi nằm nhoài ra sau.
Nhưng sắc mặt của nàng vẫn rất khó coi, khi thì cau mày, khi thì lại cắn cắn móng tay, còn tâm trạng thì khi thì tăng vọt, khi thì lại sa sút, có cảm giác như sắp tự kỷ đến nơi.
……
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc tiếp tục vẽ tranh.
Mãi đến trưa Diệp Mặc mới vẽ xong bức tranh này.
“Cũng không tồi nhỉ!”
Diệp Mặc chuẩn bị đóng khung rồi treo ở phòng làm việc.
Sau đó, Diệp Mặc lại biên tập video rồi up video lên.
Đám fan vừa lướt đến video này thì hơi sửng sốt.
Tại sao trang bìa lần này lại là một bức tranh?
Con hàng này còn biết vẽ tranh?
Mọi người ôm lòng tò mò nhảy vào xem, sau đó bọn họ đều sợ ngây người.
Con hàng này thật sự biết vẽ tranh!
Hơn nữa, kỹ thuật của con hàng này còn rất cao siêu, bức tranh này nhìn giống như in từ ảnh chụp vậy.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã tỉnh táo lại.
Hiện giờ, coi như con hàng này có làm bất cứ chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ nữa, dù con hàng này nói mình là người ngoài hành tinh thì họ cũng sẽ tiếp nhận.
“Đây là hai đứa con của anh ta à!”
“Thật là dễ thương! Còn là Long Phượng thai nữa!”
Sự chú ý của bọn họ đã chuyển lên người hai đứa bé.
Cả khu bình luận đều là những lời khen dành cho hai đứa bé.
Khi những bà mẹ trẻ trong đám fan hâm mộ nhìn thấy hai đứa bé đáng yêu này thì nội tâm đều sắp tan chảy.
“Diệp Mặc, đấy là con của cậu à? Đáng yêu quá!”
Ông ông---
Một lát sau, điện thoại di động của Diệp Mặc rung lên, là tin nhắn của Dương Yến.
“Đúng thế!” Diệp Mặc trả lời.
Lần trước, Dương Yến và Phó Tư Vi đã đến một chuyến, nhưng tiếc là không gặp được hai đứa bé.
“Dễ thương quá! Không hổ danh là con của cậu và Tô Thiên Hậu, sau này hai đứa bé trưởng thành, thì nhất định cũng là tuấn nam mỹ nữ.” Dương Yến kích động nói.
“Cảm ơn đã khích lệ!” Diệp Mặc trả lời.
“Diệp Mặc, vậy…vụ kí tên!”
Một lát sau, Dương Yến lại gửi một tin nhắn đến.
Album của Tô Thiên Hậu đã bắt đầu bán từ hôm qua, Dương Yến vẫn nhớ thương cái album ký tên này.
“Cô ấy vẫn còn ở Đế Kinh! Mấy hôm nữa mới trở lại.” Diệp Mặc nói.
“Ok! Mình sẽ chờ!” Dương Yến thỏa mãn trả lời.
Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn no rồi bắt đầu Live stream.
Đám fan hâm mộ lập tức tràn vào.
“Mau cho bọn tôi nhìn hai đứa bé đi!”
“Đúng thế đúng thế! Đừng hát nữa, cho bọn tôi nhìn hai đứa bé đi!”
Tất cả những comment trên màn hình đều nhắc đến hai đứa bé.
“Thôi được rồi! Tôi sẽ cho mọi người xem một lát!”
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì có chút bất đắc dĩ, sau đó liền ôm hai đứa bé đến trước ống kính.
“Oa! Đáng yêu quá!”
Chốc lát, từng chuỗi từng chuỗi lễ vật bay lên, đám fan hâm mộ đang nhiệt tình spam lễ vật cho hai đứa bé.
“Ok rồi nhé!”
Diệp Mặc cho bọn họ nhìn hai đứa bé tầm mười phút đồng hồ, rồi mới ôm hai đứa bé trở về nôi.
Diệp Mặc Live stream đến hơn chín giờ tối mới kết thúc.
Hơn mười giờ, Diệp Mặc nhận được điện thoại của Tô Ngọc Tình.
“Bức tranh của anh quá đẹp!”
Câu đầu tiên Tô Ngọc Tình nói chính là khen bức tranh.
“Em xem rồi à!” Diệp Mặc cười nói.
“Ừm! Ngày nào em cũng dành chút thời gian xem một chút.” Tô Ngọc Tình gật đầu.
“Diệp Mặc, vẽ vời mà anh cũng biết à?”
Dương Mạn Ny thò đầu vào màn hình hỏi.
Dương Mạn Ny cũng đã tê dại như đám fan hâm mộ rồi, dù tên này có biểu diễn tài nghệ nào nữa thì cũng sẽ không thấy quá kinh ngạc nữa.
“Học một ít là biết mà!” Diệp Mặc nói.
Khóe miệng Dương Mạn Ny lập tức co quắp lại.
Móa! Trình độ này mà chỉ học một ít là được à?
“Ngọc Tình, chồng của em chính là một tên quái vật!”
Dương Mạn Ny ngồi thẳng lại, rồi lẩm bẩm một câu với Tô Ngọc Tình.
“Quái vật gì chứ, cái này gọi là thiên tài!”
Tô Ngọc Tình vênh mặt lên, rồi cười xinh đẹp nói.
Trên gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của nàng tràn đầy vẻ tự hào và kiêu ngạo.
“Được được được, thiên tài thì thiên tài, nhìn em đắc ý chưa kìa.” Dương Mạn Ny ê ẩm mà nói.
“Mấy ngày nữa tiết mục kết thúc thì em sẽ phải ở lại Đế Kinh để tuyên truyền, sau đó em sẽ về thành phố H tuyên truyền, em sẽ tranh thủ ở thêm vài ngày để chơi với anh và các con.” Trò chuyện một lúc thì Tô Ngọc Tình nói.
Một đường trò chuyện, mãi đến khi trở về nhà thì nàng mới cúp máy.