Sáng sớm.
Trên chiếc giường mềm mại, người ngọc trở mình một cái, để lộ ra cái lưng trơn bóng xinh đẹp.
Phong thái của nàng rất uyển chuyển và tinh tế, nhưng lại không có vẻ ngây ngô giống như những cô gái tuổi hai mươi, cũng không phải loại miễn cưỡng mới có phong tình thành thục, mà là loại phong vận giống đào mật đã chín.
Chiếc đồng hồ báo thức ở trên đầu giường còn chưa vang lên, nàng đã ưm một tiếng rồi tỉnh lại.
Nàng dụi dụi mắt, liếm bờ môi đỏ mọng hơi khô, bỗng nhiên nàng cảm thấy hơi không thoải mái.
Nàng bị nóng quá nên mới tỉnh dậy!
Cái điều hòa không khí đáng chết này!
Tối hôm qua nàng thấy hơi lạnh nên mới bật lên, giờ lại nóng đến mức toát mồ hôi.
“Tức thật!”
Nàng ngồi dậy, tâm trạng của nàng có chút buồn bực.
Một lát sau, nàng mới xuống giường, rồi lao vào đi tắm.
“Mùa đông thật là phiền phức!”
Nàng trùm khăn tắm đi ra, rồi lấy một chai kem dưỡng da ra, sau đó cẩn thận thoa lên người, nàng thoa tỉ mỉ từng nơi từng chỗ một, như vậy da thịt mới có thể trắng nõn và mềm mại như nước.
Nàng vẫn luôn chú trọng việc bảo dưỡng cơ thể, bằng không thì sao nàng đã hơn ba mươi mà da thịt vẫn mềm mại như những cô gái hai mươi chứ.
Nàng đang thoa thoa, bỗng nhiên hơi giật mình, rồi gương mặt tinh xảo hiện lên hai áng mây đỏ.
Những ngày gần đây nàng rất hay nằm mơ.
Hoàn cảnh trong mơ hơi lộn xộn, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều có liên quan đến trẻ con, còn có không ít hình ảnh nàng đang cho trẻ con bú.
Hiện giờ, nàng lại nhớ đến những giấc mơ này.
“Nghe nói cho trẻ con bú rất mệt mỏi, còn rất đau…”
“Địa phương mềm mại như nước này của mình chịu được sao?”
“Có điều, nếu như mình sinh con thì nhất định sẽ rất nhiều sữa.”
Nàng cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, rồi suy nghĩ miên man.
“Ai nha! Mình nghĩ mấy thứ này làm gì chứ!”
Sau đó, nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, rồi ra sức lắc đầu.
Nàng căn bản không có ý định sinh con, thậm chí còn không có ý định kết hôn, nên nghĩ những thứ này không có chút ý nghĩa nào.
“Tất cả đều do anh ta làm hại!”
Nàng khẽ cắn bờ môi đỏ mọng rồi tức giận nói.
Trước kia mình không hề có những giấc mơ như vậy, nhưng từ sau khi ôm hai đứa bé kia thì những giấc mơ này đã xuất hiện.
Nàng hừ một tiếng rồi tiếp tục thoa kem dưỡng da.
Một lát sau, nàng mở tủ quần áo ra, chọn một chiếc áo khoác hơi dày, rồi lại mở tủ lạnh ra lấy một đôi tất chân màu da mới mua, đôi tất chân này hơi dày dặn một chút, nên sẽ ấm áp thoải mái dễ chịu hơn.
Nàng lại trang điểm nhẹ, rồi đeo vài món trang sức lên, lập tức biến thành một cô gái xinh đẹp thời thượng, lại có thêm khí chất của nữ cường nhân.
Bữa sáng của nàng là bánh mỳ, sữa bò, cộng thêm một quả trứng gà.
“Ngon lành!”
Nàng cầm túi xách lên, rồi đi ra cửa.
Khi nàng đến công ty, thời gian vừa kịp giờ làm.
“Phó tổng giám đốc Quan, buổi sáng tốt lành!”
Khi có người nhìn thấy nàng thì đều cung kính hoặc nhiệt kình hô lên một tiếng.
Hiện giờ nàng cũng đã quen với chuyện này, nên chỉ mỉm cười và gật đầu đáp lại.
“Chị Quan, Chủ tịch Diệp của bọn mình cực kỳ đỉnh, chị biết anh ấy đã làm gì không? Anh ấy vẽ một bức tranh giống y như ảnh chụp vậy, cực kỳ lợi hại!”
Quan Tuyết vừa vào văn phòng, thì điện thoại di động rung lên, là tin nhắn của Tiểu Hồng.
“Vẽ tranh?”
Quan Tuyết giật mình kinh ngạc.
Chủ tịch Diệp còn biết vẽ tranh?
Nàng đạt túi xách xuống rồi cởi áo khoác ra, những đường cong uyển chuyển và đẫy đà lập tức lộ ra.
Nàng kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, nằm ngửa ra sau, cầm điện thoại di động lên trả lời: “Anh ta còn biết vẽ tranh cơ à?”
Sau khi Tiểu Hồng phát hiện ra Chủ tịch Diệp chính là idol của mình thì càng mê muội hơn, ngày nào cũng ngồi chờ người ta Live stream.
“Tất nhiên rồi, còn rất lợi hại nữa là đằng khác! Chủ tịch Diệp của mình đúng thật là không phải người bình thường mà!” Tiểu Hồng kích động nói.
“Tên này dĩ nhiên không phải người bình thường rồi!”
Quan Tuyết bĩu môi lẩm bẩm một câu.
Người có thể dùng vài tỷ để mua công ty này, rồi lại vứt hơn một tỷ ra để kéo đổ giải trí Kim Sư thì sao có thể là người bình thường được.
“Phó tổng giám đốc Quan!”
Hai người chát chít một lát thì có người gõ cửa đi vào, là Tề Diệu Huy.
“Tổng giám đốc Tề, có chuyện gì sao?”
Quan Tuyết vội vàng đứng lên, rồi cung kính cười nói.
“Ah! Có vài văn kiện cần Chủ tịch Diệp xem, nhưng tôi vừa hỏi Chủ tịch Diệp thì anh ấy nói là hơi bận, anh ấy phải cho bọn nhỏ ăn. Thế nên tôi nghĩ là, nếu như Chủ tịch Diệp cần phải chăm sóc bọn nhỏ thì chúng ta không cần phiền anh ấy đến đây nữa, nên tôi muốn cầm vài văn kiện này qua cho anh ấy xem.”
Tề Diệu Huy vừa nói vừa đặt một chồng văn kiện lên bàn.
Sau đó nhìn Quan Tuyết cười tủm tỉm.
“Tổng giám đốc Tề, anh…anh bảo tôi đi qua chỗ Chủ tịch Diệp á?”
Mặt mũi Quan Tuyết tràn đầy ngạc nhiên.