“Đúng vậy! Cô đã chiếu cố con của Chủ tịch Diệp, chứng tỏ Chủ tịch Diệp thân với cô nhất, cho nên cô là người thích hợp nhất!” Tề Diệu Huy cười nói.
Đôi môi căng mọng của Quan Tuyết hơi mở ra, nhưng không nói ra lời.
Đúng là không sai, thế nhưng mà…
“Chỉ đưa văn kiện qua thôi mà, có gì đâu! Với lại, đây cũng là một việc rất quan trọng.” Tề Diệu Huy trịnh trọng nói.
“Được…được rồi!”
Quan Tuyết bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.
“Tôi gửi địa chỉ cho cô, rồi cô cứ đến thẳng đấy là được.”
Tề Diệu Huy mỉm cười rồi quay người đi.
“Anh ta đang chăm sóc hay đứa bé, nếu như mình đi qua thì chẳng phải sẽ nhìn thấy hai đứa bé đó sao? Nhưng mình thật sự không thích trẻ con!” Quan Tuyết chán nán thở dài.
“Thôi được rồi, dù sao cũng là công việc, vẫn phải đi qua đó!”
Nàng đứng lên, mặc áo khoác vào, rồi cầm chồng văn kiện đi ra cửa.
……
“Đây là địa phương nào?”
Quan Tuyết lại xe đến vị trí được định vị, rồi nhìn quanh với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu.
“Là bên kia à?”
Sau khi hỏi Tổng giám đốc Tề thì nàng mới bước xuống xe.
Leng keng----
Quan Tuyết nhấn chuông cửa.
“Tại sao lại là cô?”
Diệp Mặc mở cửa, khi nhìn thấy Quan Tuyết thì không khỏi sửng sốt một chút.
Ban đầu Diệp Mặc định cho hai đứa bé ăn xong thì sẽ chạy đến công ty, nhưng Tề Diệu Huy lại nói không cần, lát nữa sẽ có người mang đến, Diệp Mặc còn tưởng rằng sẽ có một vị thư ký hay là chân chạy nào mang đến, nào ngờ lại là vị Phó tổng giám đốc Quan này.
Đường đường là một Phó tổng giám đốc lại phải đi làm chân chạy vặt, đúng là có chút đại tài tiểu dụng(*)!
(*) ý nói sử dụng tài năng không hợp lý, lãng phí, bậc tài hoa mà dùng vào những việc nhỏ nhặt.
Quan Tuyết bĩu môi một cái, đáy lòng hơi khó chịu.
Anh cho rằng tôi muốn đến à!
Còn không phải Tổng giám đốc Tề bắt tôi phải đến sao?
Anh ta cho rằng chúng ta có một chân!
Quan Tuyết oán thầm vài câu.
“Vào trong thôi!”
Diệp Mặc mời nàng vào trong rồi đóng cửa lại.
“Đây là…chỗ anh làm việc à?”
Quan Tuyết đi vào quan sát bốn phía, rồi kinh ngạc hỏi.
Đây dĩ nhiên không phải là nơi ở của Chủ tịch Diệp rồi, vậy thì chỉ có thể là nơi anh ta làm thủ công và Live stream.
“Đúng vậy! Cô ngồi đi, tôi đi pha chén trà!”
Diệp Mặc nói xong thì đi đun nước.
Quan Tuyết đi vào trong thăm quan bốn phía, bỗng nhiên, ánh mắt của nàng cứng lại.
Nàng nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi trong nôi, khi hai đứa bé nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì y a y a nhìn sang, trên gương mặt như thiên sứ của chúng còn trà ra một nụ cười xán lạn.
Quan Tuyết hơi giật mình, bỗng nhiên nàng cảm thấy trái tim mình ấm áp, có một loại cảm giác như băng tuyết đang tan chảy.
“Dễ thương quá!”
Nàng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi lên ôm lấy hai đứa bé vào ngực.
Hai đứa bé nặng hơn lần trước một chút, nhưng loại cảm giác trĩu nặng này lại rất tốt.
Quan Tuyết cúi đầu nhìn bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút, trên mặt nàng không khỏi hiện lên một nụ cười từ ái.
“Mình sao thế này?”
Quan Tuyết giật mình một cái rồi hoàn hồn lại.
Nàng cảm thấy quá khó tin, rõ ràng mình không thích trẻ con, nhưng khi vừa nhìn thấy hai đứa bé này thì nàng lại không khống chế được bản thân mình, bất tri bất giác ôm chúng vào lòng, mà không thấy chút chán ghét nào.
Thậm chí còn hơi yêu thích.
“Chắc là vì hai đứa bé này quá dễ thương!”
Quan Tuyết cúi đầu quan sát tỉ mỉ hai đứa bé ở trong ngực.
Hai đứa bé này cực kỳ dễ thương và đáng yêu giống như hai thiên sứ nhỏ vậy, một nụ cười của chúng cũng khiến cho lòng người tan chảy.
“Quả nhiên, trẻ con cũng phải nhìn nhan sắc!”
Nàng khẽ cười nói.
Nhan sắc của hai đứa bé này cao giống như cha của chúng vậy, cho nên người không thích trẻ con như nàng cũng sẽ thích chúng.
“Ngoan quá!”
Quan Tuyết ôm hai đứa bé ra ghế sa lon rồi ngồi xuống dỗ dành, khiến cho hai đứa bé cười khanh khách.
“Cô vẫn giỏi trông trẻ nhỉ!”
Một lát sau, Diệp Mặc pha trà xong thì quay lại.
“Dĩ nhiên rồi!”
Quan Tuyết vênh mặt lên đắc ý nói.
Không phải chỉ là dỗ trẻ thôi à, quá đơn giản!
“Uống trà đi!”
Diệp Mặc đặt chén trà xuống trước mặt nàng, rồi cầm chồng văn kiện lên xem.
“Sao chỉ có mình anh chăm sóc bọn nhỏ vậy? Mẹ của bọn nhỏ đâu?”
Quan Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Cô ấy đi công tác rồi! Công việc của cô ấy khá bận rộn!” Diệp Mặc nói.
“Đi công tác?”
Quan Tuyết hơi giật mình, lại cảm thấy có chút khó tin.
Với tài sản của anh ta mà vợ anh ta còn phải đi công tác á? Thậm chí còn đi công tác trong thời kỳ cho con bú nữa sao?
“Đúng vậy! Cô ấy đi công tác nhiều ngày rồi!”
Diệp Mặc cũng không ngẩng đầu lên, mà chuyên tâm nhìn đống văn kiện.
Quan Tuyết: “. . .”
Nàng có chút im lặng.
Gia đình giàu có như vậy rồi, thì chẳng phải nên ở chiếu cố bọn nhỏ sao?
Dù sao thì để người cha chiếu cố trẻ con cũng không hay lắm, vì đàn ông không thể nào tỉ mỉ và cẩn thận như phụ nữ được.
Trừ phi, công việc của cô ta không tầm thường.
Quan Tuyết rất muốn hiểu mẹ của bọn nhỏ là ai, nhưng lời ra đến miệng thì lại nuốt vào, nàng cảm thấy không thích hợp lắm.
Quan Tuyết tiếp tục cúi đầu chơi với hai đứa bé.
“Xong rồi!”
Diệp Mặc ký tên xong, sửa sang lại văn kiện rồi đẩy về phía Quan Tuyết.
“Ah!”
Quan Tuyết lên tiếng, rồi cúi đầu nhìn hai đứa bé trong ngực, đáy lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác không nỡ.
“Dì đi nha, bái bai!”
Quan Tuyết nhoẻn miệng cười, rồi hôn mỗi đứa bé một cái, sau đó mới nhẹ nhàng đặt chúng xuống.
“Chủ tịch Diệp, tôi đi đây!”
Nàng cầm văn kiện rồi đi ra ngoài, khi đi ra còn ngoái lại nhìn hai đứa bé thêm một chút.