Quan Tuyết trở lại xe của mình, rồi nhớ lại một màn vừa rồi, thì nàng cảm thấy có chút khó tin, khi đến đây thì nàng hơi ghét bỏ, nhưng khi ôm hai đứa bé vào ngực rồi thì nàng lại không nỡ rời xa chúng, hai đứa bé này giống như có ma lực nào đó luôn hấp dẫn lấy nàng vậy.
“Khẳng định là vì chúng quá xinh đẹp!”
“Không biết mẹ của bọn nhỏ là ai nhỉ, thế mà có thể sinh ra hai đứa bé xinh đẹp như vậy!” Quan Tuyết lẩm bẩm.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy, nếu như có thể sinh ra một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy thì cũng không phải là không thể được.
Quan Tuyết nghĩ ngợi một lát rồi mới lái xe rời đi.
……
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc chơi với hai đứa bé một lúc, rồi lại đọc truyện tranh màu cho chúng nghe, sau đó lại dạy hai đứa bé nói mấy từ dì, ông nội, bà nội…
Diệp Mặc làm chút đồ thủ công thì đã gần trưa.
Hắn thấy sắc trời khá tốt, nên chuẩn bị ăn cơm xong thì sẽ dẫn hai đứa bé ra ngoài đi dạo.
Mùa này hơi lạnh, nên số lần hai đứa bé ra ngoài cũng ít đi, vì Diệp Mặc sợ hai đứa bé bị cảm.
Ông ông----
Điện thoại di động rung lên, có người gửi tin nhắn.
“Tiểu Mặc, giữa trưa con có rảnh không? Qua đây ăn một bữa cơm! Mang hai đứa bé theo nữa nhé! Lâu rồi cha không gặp chúng!”
Là tin nhắn của Cha Tô.
“Vâng!”
Diệp Mặc lập tức trả lời.
“Được,…chờ con!”
……
Trong phòng khách biệt thự, Cha Tô đặt điện thoại di động xuống rồi cười ha ha.
Lần trước mình là người đầu tiên nằm xuống, sau đó thì đến con trai mình, hai người luân phiên mà còn uống không lại một người, quá mất mặt.
Việc này khiến cha Tô canh cánh trong lòng, ông vẫn luôn muốn đòi lại thể diện của mình.
Hôm nay, chính là ngày mình đòi lại danh dự!
Nhất định phải cho thằng nhóc này say ngất mới được!
“Con trai, hôm nay con có ổn không đó?”
Cha Tô quay đầu sang hỏi Tô Trạch Phong ở bên cạnh.
“Cha, cha yên tâm đi, người nằm xuống hôm nay chắc chắn là thằng nhóc đó! Lần trước chúng ta uống rượu trắng thằng nhóc đó mang đến, hôm nay con đã chuẩn bị rượu vang đỏ mà con uống tốt nhất rồi, nhất định thằng nhóc đó sẽ không thắng được con!” Khóe miệng Tô Trạch Phong nhếch lên một nụ cười tự tin.
Lần trước Tô Trạch Phong cũng cảm thấy rất mất mặt, anh ta cũng muốn đòi lại danh dự.
Vì thế, thời gian gần đây Tô Trạch Phong vẫn luôn khổ luyện tửu lượng, chính là để rửa sạch mối nhục ngày hôm đó.
“Thế thì tốt!”
Cha Tô vỗ đùi một cái rồi cao hứng cười to.
Mẹ Tô ngồi bên cạnh thì liếc mắt nhìn hai cha con.
Hai cha con này cũng thật là nhàm chán!
Chẳng phải chỉ là bị uống say ngất thôi à? Có gì ghê gớm chứ.
Với lại Tiểu Mặc cũng là người một nhà, luôn muốn chuốc rượu cho người nhà nằm bò ra để làm gì!
“Trạch Phong, hiện giờ công việc của Tiểu Mặc thế nào? Con có hiểu rõ không?”
Bà nhìn về phía con trai mình rồi hỏi.
Tô Trạch Phong hơi giật mình, lập tức thu lại nụ cười trên mặt.
Tất nhiên là mình hiểu rồi, nhưng bởi vì quá hiểu nên mới cảm thấy khó chịu.
Thằng nhãi kia vừa mở khen thưởng vài hôm đã kiếm được vài chục triệu rồi, còn kiếm được nhiều hơn cả ông chủ của một công ty như mình.
Mình là một ông chủ, vất vả quanh năm mà cũng chỉ kiếm được vài chục triệu mà thôi, kết quả người ta chỉ cần vài ngày là đã vượt qua mình rồi.
Vì vậy Tô Trạch Phong rất không thoải mái.
“Vâng! Con hơi hiểu một chút, cậu ta làm rất tốt!”
Tô Trạch Phong bĩu môi một cái, rồi nói với vẻ không tình nguyện.
“Vì sao lại nói là rất tốt?” Mẹ Tô truy vấn.
Bà cũng biết, người con trai này của mình vẫn luôn có thành kiến và không hài lòng với Diệp Mặc, cho nên bà cũng không kỳ quái với giọng điệu của này.
“Hiện giờ cậu ta làm Live stream, mấy ngày trước cậu ta mở khen thưởng, kiếm được không ít tiền.” Tô Trạch Phong nói.
“Kiếm được bao nhiêu?”
“Đại khái tầm … 20-30 triệu đi!”
Tô Trạch Phong do dự một chút rồi nói.
“20 30 triệu á?”
Hai mắt Mẹ Tô lập tức trợn tròn, tràn đầy khiếp sợ.
Nghe ý tứ của con trai mình thì 20 30 triệu này chỉ kiếm trong vài ngày mà thôi, tốc độ kiếm tiền này cũng quá kinh khủng rồi!
Cha Tô cũng có chút líu lưỡi.
“Công việc này…kiếm được nhiều tiền như thế cơ à?”
Mẹ Tô vẫn hơi khó tin.
Mấy ngày đã kiếm được 20 30 triệu, vậy thì một năm là bao nhiêu? Vài tỷ sao?
Thế thì thu nhập của Tiểu Mặc cũng đã đuổi kịp con gái của mình rồi!
Ban đầu Mẹ Tô còn cảm thấy con gái của mình có thể kiếm tiền, nên Tiểu Mặc chỉ cần tùy tiện kiếm một chút là được, nhưng bà không ngờ rằng, Tiểu Mặc lại lợi hại như vậy!
“Tiểu Mặc đúng là rất có năng lực nhỉ!”
Cha Tô vỗ đùi vui vẻ nói.
Con rể của ông có bản lĩnh, tất nhiên ông phải vui vẻ rồi!
Mẹ Tô cũng gật đầu cười mừng rỡ.
Ban đầu bà đã cảm thấy người còn rể này không tồi rồi, dáng vẻ đẹp trai, tính tình cũng rất tốt, điều quan trọng nhất là con gái mình yêu thích. Bây giờ lại còn có bản lĩnh và biết kiếm tiền, dĩ nhiên bà càng thêm hài lòng rồi.
“Theo tôi thì qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta nên đi gặp nhà thông gia đi!” Mẹ Tô cười nói.
“Được! Cha của Tiểu Mặc cũng là một tay câu cá cừ khôi, nhân tiện giao lưu một chút.” Cha Tô cười to nói.
Tô Trạch Phong bũi môi, tuy anh ta thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không có lời nào để nói.
Tô Trạch Phong không thể không thừa nhận, thằng nhãi này có chút bản lĩnh, ít nhất thì cũng lợi hại hơn mình nhiều.