“Hôm nay vui vẻ, làm thêm vài món ăn đi!”
Cha Tô đứng lên rồi hô to: “Con trai, chúng ta đi mua thêm đồ ăn đi!”
“Còn mua nữa á?” Tô Trạch Phong giật mình.
Sáng nay hai người đã đi ra chợ một chuyến, mua rất nhiều đồ ăn rồi mà.
“Mua gì mà mua, ông có làm không?” Mẹ Tô trách mắng.
Đã sắp mười giờ rồi, mà đồ ăn mua từ sáng vẫn chưa xử lý, để chờ Tiểu Mặc đến làm!
Giờ còn mua thêm đồ ăn, chẳng phải tăng thêm rắc rối cho Tiểu Mặc à!
“Khụ!”
Cha Tô đỏ mặt, lúng túng ho một cái, rồi về chỗ cũ.
Sau khi được nếm thử tài nghệ nấu nướng của Diệp Mặc, thì Cha Tô đã không muốn nấu nướng nữa, vừa mất mặt, lại ăn không ngon. Cho nên ông chuẩn bị chờ Tiểu Mặc đến làm, còn mình ở bên cạnh giúp đỡ một chút.
“Ừm, tôi thấy cũng khá nhiều món rồi!”
Cha Tô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Con cũng vậy!” Tô Trạch Phong vội vàng phụ họa.
Sau đó, hai người đều không dám lên tiếng nữa.
Tầm nữa tiếng sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa, có một người xách giỏ trẻ sơ sinh đi xuống từ cửa sau, chính là Diệp Mặc.
“Tiểu Mặc, đến rồi à! Con không lái xe à!”
Cha Tô vội vàng đi ra đón tiếp.
“Con biết phải uống rượu nên không lái xe!” Diệp Mặc cười nói.
“Ha ha!” Cha Tô lập tức cười to.
Người con rể này rất hiểu chuyện nhỉ!”
“Vẫn chưa làm cơm ạ?”
Diệp Mặc vào nhà, ngửi ngửi một chút, nhưng không thấy chút mùi vị của món ăn nào cả.
“Khụ khụ! Đồ ăn vừa mới mua về, với lại, cha nấu không ngon lắm, cho nên chờ con đến rồi mới làm.” Cha Tô hơi ngượng ngùng nói.
“Vâng! Không sao mà! Trong nhà có những thứ gì vậy ạ?” Diệp Mặc mỉm cười đi về phía nhà bếp.
“Nhiều lắm, Bào ngư, tôm hùm…gì cũng có, con biết làm mấy món này không?” Cha Tô đi theo vào nhà bếp.
“Con biết!” Diệp Mặc gật đầu.
Không có món ăn nào mà Diệp Mặc không biết làm.
Hắn nhìn đống nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị một chút, rồi đeo tạp dề lên, bắt đầu xử lý.
“Tài nghệ này của Tiểu Mặc thật là tốt!”
Sau khi đồ ăn lên bàn, người một nhà ngồi xuống, Mẹ Tô nếm thử một miếng, rồi thán phục.
Bà chưa từng nếm qua món ăn nào ngon hơn món ăn Tiểu Mặc làm.
“Tiểu Mặc, nào nào nào, chúng ta cạn một ly trước! Hôm nay chúng ta uống rượu vang, con uống được chứ?” Cha Tô mở một chai rượu vang đỏ rồi nói.
“Vâng, con uống được!” Diệp Mặc mỉm cười khiêm tốn.
Một ly vào bụng, Diệp Mặc chẳng có cảm giác gì.
Kỹ năng Dưỡng Khí không chỉ tăng thể chất của Diệp Mặc, mà còn tăng cả tửu lượng của Diệp Mặc nữa.
Tô Trạch Phong ngồi đối diện thấy thế thì cười.
Thằng nhãi này cứ đắc ý đi!
Lát nữa tôi xem cậu cầu xin tha thứ như nào!
“Nào, chúng ta cũng cạn một ly!” Tô Trạch Phong cầm ly rượu đứng lên.
“Được!” Diệp Mặc vui vẻ đứng lên, cụng ly, uống cạn.
Tô Trạch Phong thấy Diệp Mặc uống như vậy thì càng đắc ý hơn, xem ra hôm nay thằng nhãi này phải nằm bò ở đây rồi.
Sau đó, Tô Trạch Phong theo sau cha mình, liên tục mời rượu Diệp Mặc.
Song, tên kia đã uống tầm chục ly rượu vào bụng, mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi chút nào.
Hai mươi ly vào bụng, vẫn như vậy, thần sắc của thằng nhãi này vẫn tự nhiên, ánh mắt thanh minh, không có vẻ gì là say cả.
Đến khi ba mươi ly vào bụng, vẫn cứ như vậy.
Tô Trạch Phong đã hơi hoảng.
Mình uống tầm mười ly vào bụng đã thấy hơi phê phê, mà thằng nhãi này uống gấp đôi mình lại không sao cả, tửu lượng này cũng quá kinh khủng rồi!
Cha Tô cũng nhìn ra, người con rể này của mình uống rượu vang cũng rất kinh.
Trong lòng ông lập tức có ý đánh trống lưu quân.
Nếu cứ uống như vậy, thì người đầu tiên nằm xuống sẽ là mình.
“Cha uống nữa không ạ?”
Lúc này, Diệp Mặc cầm ly rượu lên hỏi.
“Uống! Đương nhiên là phải uống!”
Cha Tô quát lên rồi cũng cầm ly rượu lên.
Tô Trạch Phong cắn răng một cái, cũng cố gắng chống đỡ.
Thời điểm này, tuyệt đối không thể thua khí thế được.
Lại mấy ly rượu vào bụng, Cha Tô đã bắt đầu lảo đảo, ông đã có vẻ say rồi.
“Không…không được rồi! Không uống nữa, cha … cha phục rồi!”
Ông đứng lên, rồi đi lung la lung lay qua ghế sô pha nằm.
Rượu vang đỏ ngấm khá chậm, nên bây giờ ông mới thấy sốc.
Một lát sau, Tô Trạch Phong cũng không chịu nổi, anh ta cũng được vợ đỡ qua ghế nằm.
“Hai người này đúng là!”
Mẹ Tô thấy hai cha con này nằm bò ra thì tức giận nói.
Đã bảo đừng uống rồi còn không nghe, bây giờ thì hay chưa, không đòi được mặt mũi về, trái lại còn mất mặt hơn!
“Tiểu Mặc, lần sau con đừng uống rượu cùng hai người họ nữa, hai người họ chỉ được cái to mồm thôi chứ không có bản lĩnh gì, sau này con đừng chấp bọn họ.” Mẹ Tô gắp cho Diệp Mặc một miệng rồi cười nói.
“Vâng!” Diệp Mặc gật đầu.
“À đúng rồi, mẹ nghe nói dạo này thu nhập của con rất khá đúng không!” Mẹ Tô cười nói.
“Vâng! Cũng không tệ lắm ạ!”
“Thế thì tốt rồi!”
Mẹ Tô nhìn Diệp Mặc rồi gật đầu khen ngợi: “Khi nào cha mẹ con rảnh thì đón họ lên đây nhé, để hai nhà chúng ta gặp nhau một lần, mẹ nghe Ngọc Tình nói, cha mẹ con đều rất tốt bụng.”
“AH! Vâng, khi về con sẽ hỏi, để hai người họ thu xếp thời gian.”
Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút rồi nói.
“Vậy thì tốt!”
Mẹ Tô gật đầu một cái rồi tiếp tục ăn cơm.