Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc giúp đỡ dọn dẹp, sau đó ngồi chơi đến hai giờ hơn mới mang hai đứa bé đi về.
Trở lại phòng làm việc, Diệp Mặc gọi điện thoại cho cha mẹ.
“Hiện tại đã gặp mặt rồi à?”
Cha Diệp và Mẹ Diệp nghe xong đều hơi giật mình.
Nhưng khi nghĩ lại thì thấy cũng đúng, con cũng đã có rồi, còn nhanh gì nữa.
“Được! Chúng ta còn đang ước nhanh hơn nữa kìa! Mẹ chỉ sợ bọn họ không muốn gặp mặt thôi!” Mẹ Diệp cười nói.
Dưới cái nhìn của bà thì con trai mình hơi trèo cao, dù sao thì người ta cũng có cái danh Thiên Hậu.
“Đúng thế! Hiện giờ chúng ta rất rảnh, con hỏi hai người họ rồi hẹn một ngày đi, chúng ta sẽ đi qua ăn một bữa cơm.” Cha Diệp nói.
“Vâng!”
Diệp Mặc cúp điện thoại rồi nghĩ thầm, hay là chờ Ngọc Tình về rồi tính đi.
Hai gia đình gặp mặt, tất nhiên không thể thiếu nàng được.
Diệp Mặc thu dọn một chút rồi bắt đầu Live stream.
Đến tối muộn thì kết thúc, sau đó Diệp Mặc tắm rửa cho hai đứa bé rồi ru ngủ.
Ông ông-----
Một lát sau, điện thoại di động rung lên, có người nhắn tin đến.
Diệp Mặc mở ra xem, hóa ra là Ninh Vũ Đình.
“Nhàm chán quá!”
“Ông chủ, anh không có chuyện gì cho tôi làm à? Tôi cảm giác mình sắp mốc meo rồi!”
Diệp Mặc sửng sốt một chút rồi trả lời: “Không có việc gì cả! Chẳng lẽ không có việc gì làm thì không tốt à?”
“Mỗi ngày chỉ ở trong nhà ăn ngủ, ngủ rồi lại ăn, tôi cảm giác mình sắp bị phế rồi!” Ninh Vũ Đình nói.
Nàng đang nằm ở trên giường, đầu thì gối lên chiếc gối ôm in hình Hello Kitty, mấy ngón tay thon dài thì đang tung bay trên màn hình điện thoại để gõ chữ.
Sau khi trả lời xong thì nàng thở dài.
Khoảng thời gian này, nàng cảm giác như mình sắp bị phế rồi, cũng lười đi ra ngoài luôn, ăn cơm đều là gọi ship mang đến.
Ngủ dậy thì xem Live stream, phim ảnh, ăn cơm, sau đó lại ngủ tiếp.
Cả người đều không có chút sức sống nào.
“Thế cô có thể đi ra ngoài mà! Đi dạo phố chẳng hặn!” Diệp Mặc trả lời.
Diệp Mặc hơi buồn bực, phụ nữ không phải đều thích đi dạo phố sao?
“Tôi dùng Taobao! Đi dạo phố làm gì!”
(Taobao= đào bảo, chợ online như shopee, ebay…)
Diệp Mặc: “. . .”
“Vậy cô muốn làm gì?”
“Tôi cũng không biết.”
Khóe miệng Diệp Mặc hơi co quắp một chút, cô cũng không biết mình muốn làm gì thì nói với tôi làm gì.
“Cô nghĩ xem mình muốn làm gì đi, nghĩ xong thì nói cho tôi.”
Diệp Mặc bất đắc dĩ trả lời.
Hắn nói xong thì đặt điện thoại di động xuống.
……
“Mình muốn làm gì đây?”
Ninh Vũ Đình khẽ cắn bờ môi đỏ nở nang, trên gương mặt quyến rũ động lòng người tràn đầy vẻ mê mang.
Nàng đang nằm trên giường, trên người còn mặc một bộ cosplay nữ chiến sĩ.
Phía trên là áo màu trắng, phía dưới là một chiếc váy xếp ly màu đỏ.
Dường như bộ quần áo này hơi nhỏ, khiến cho những đường cong kinh người của nàng bị chật cứng, cảm giảm như sắp nổ tung vậy.
Chiếc váy ngắn đến mức chỉ che đủ mông, để lộ ra cặp đùi xinh đẹp thon dài trắng như tuyết của nàng.
Đôi chân này thon dài và thẳng tắp, phần thịt ở đùi thì rắn chắc và cân xứng, nếu nhiều hoặc ít hơn một phần đều sẽ không còn vẻ hoàn mỹ nữa.
Dưới ánh đén chiếu rọi, đôi chân ngọc hoàn mỹ này được phủ lên một tầng ánh sáng, càng lộ ra vẻ dụ hoặc và mê người.
“Làm gì bây giờ nhỉ?”
Ninh Vũ Đình đặt điện thoại di động xuống, đôi môi đỏ hơi dẩu lên.
Nàng chỉ muốn kiếm chút tiền, để sống một cuộc sống an nhàn, chứ nàng không hề có chí hướng cao xa nào cả.
Bây giờ, tiền có, nhà cũng đã mua, xe cũng có rồi, tiền tiết kiệm cũng không ít, thể mà nàng lại có cảm giác quá nhàm chán.
“Ai nha!”
Nàng lăn đi lăn lại ở trên giường.
Khi nàng lăn lộn, thì mấy chỗ đẫy đà trên cơ thể mềm mại và uyển chuyển của nàng đã nổi lên những gợn sóng kịch liệt, khiến cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách.
Chiếc váy xếp ly màu đỏ cũng theo đó mà xốc lên, để lộ ra một ít phong cảnh mê người.
“Mình muốn làm cái gì đây?”
Nàng lăn tầm mười vòng thì hơi mệt, nên nằm sấp tại chỗ lẩm bẩm một câu.
“Ninh Vũ Đình ơi Ninh Vũ Đình, mày phải làm nên một sự nghiệp to lớn! Để cho tất cả những người đã khinh thường mày lúc trước phải ngoác mồm kinh ngạc!”
“Không được! Không được! Sự nghiệp to lớn quá mệt mỏi, vẫn là nằm ngửa thoải mái nhất!”
Nàng ra sức lắc đầu, nội tâm đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Vùng vẫy rất lâu, cuối cùng thì ý nghĩ nằm ngửa vẫn chiến thắng.
Dù sao thì làm sự nghiệp to lớn quá mệt mọi, với lại, dường như nàng cũng không có bản lĩnh này.
“Mình vẫn trở về làm paparazi là hay nhất! Đi chụp trộm ngôi sao, thần tượng là tốt nhất!”
Nàng lật người cầm điện thoại di động lên rồi trả lời.
“Được rồi! Tôi sẽ ném cho cô ít tiền để mở một cái công ty, hoặc là mua một cái cũng được!” Diệp Mặc trả lời.
Hắn đã có một cái công ty truyền thông Thời Đại, còn thiếu một cái công ty chuyên môn tiến công tin tức giải trí.
Ninh Vũ Đình nhìn thấy câu trả lời của Diệp Mặc thì hơi sửng sốt.
Nàng chỉ muốn chạy về làm một cái phóng viên giải trí nhỏ mà thôi, ai ngờ vị này mở miệng ra là mua một cái công ty, chà chà, không hổ danh là đại lão, quá khí phách!