“Thật à? Mua công ty xong để cho tôi làm quản lý hoặc là tổng giảm đốc nhé?”
Ninh Vũ Đình bắt đầu kích động.
“Nếu cô làm tốt thì tôi sẽ để cho cô làm.” Diệp Mặc trả lời.
“Cám ơn ông chủ!”
Ninh Vũ Đình xoay người ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đến mức đỏ bừng.
Để nàng làm các nghề khác thì không được, nhưng mà nghề phóng viên giải trí này thì lại như cá gặp nước, đối với nàng mà nói thì chuyện này quá đơn giản.
“Sau này, mình sẽ là Tổng giám đốc Ninh!”
Ninh Vũ Đình ảo tưởng về những cảnh tượng sau này, thì nàng lại không kìm được bắt đầu kích động.
“Tuy rằng ông chủ hơi biến thái một chút, nhưng con người lại rất tốt!”
Ninh Vũ Đình khẽ cắn bờ môi đỏ mọng rồi cười nói.
Một đôi con ngươi vũ mị của nàng hơi cong lên, bên trong còn có một tia sáng lưu chuyển.
Sau đó, dường như nàng nhớ ra điều gì, nên hai gò má ở trên gương mặt mềm mại nổi lên hai áng mây hồng.
Nàng lại nghĩ đến những hình ảnh khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ…
Từ sau khi nàng mặc bộ cosplay Ultraman thì nàng thường xuyên nghĩ lung tung, tình cảnh xấu hổ càng lúc càng sâu…
“Ai nha! Thật là xấu hổ quá!”
Nàng che gò gò má đã đỏ đến mức nóng lên.
“Ông chủ, vậy tôi đi tìm xem có công ty nào thích hợp mua hay không.” Nàng trả lời một câu rồi đặt điện thoại di động xuống.
“Ai nha! Lại quên gửi ảnh chụp rồi!”
Ninh Vũ Đình đứng lên, vừa kéo được một nửa khóa kéo ở sau lưng thì nàng lại nhớ đến chuyện này, vội vàng cầm điện thoại lên gửi mấy bộ ảnh chụp qua.
Một lát sau, đối phương đã trả lời.
“Cũng không tệ lắm, nhưng mà không thích hợp, sau này đừng gửi nữa!”
Khóe môi Ninh Vũ Đình nhếch lên một nụ cười.
Nhất định là ông chủ sợ Tô Thiên Hậu nhìn thấy!
“Ok, ông chủ, đây là lần cuối cùng!”
Nàng đặt điện thoại di động xuống, rồi vươn tay ra sau lưng, kéo nốt khóa kéo xuống.
Khoảnh khắc đó, một mảng lưng trơn bóng xinh đẹp liền lộ ra.
Phần da thịt trắng như tuyết này non đến mức có thể bóp ra nước, dưới ánh đèn còn hiện ra ra lộng lẫy long lanh, trong suốt như ngọc.
Ninh Vũ Đình cởi quần áo, rồi mặc một bộ đồ ngủ Hello Kitty vào, sau đó nằm lên giường tìm kiếm tư liệu về các công ty.
……
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc tiếp tục làm đồ thủ công.
Tầm mười giờ rưỡi, Diệp Mặc mới nhận được điện thoại của Tô Ngọc Tình.
Hắn kể lại chút chuyện ngày hôm nay, rồi nói chuyện hai gia đình gặp mặt.
“Thế à! Vậy thì chờ em trở về đã, tiến độ quay chụp ở bên này cũng rất thuận lợi, khoảng vài ngày nữa là kết thúc rồi!”
Tô Ngọc Tình vừa lên xe, khuôn mặt của nàng vẫn đỏ bừng vì lạnh.
Nàng cởi chiếc áo lông bên ngoài ra, để lộ ra phong thái uyển chuyển và bay bổng ở bên trong.
Tô Ngọc Tình hiện lên vẻ mừng rỡ trên gương mặt.
Nếu như mẹ mình muốn gặp thông gia, thì chứng tỏ mẹ đã hoàn toàn chấp nhận Diệp Mặc rồi, đây là chuyện tốt.
“Cha và anh trai em lại muốn uống rượu với anh à? Anh không uống say chứ?”
Tô Ngọc Tình hỏi.
“Không! Chút rượu này còn chưa đủ để làm anh say.” Diệp Mặc mỉm cười.
“Cũng đúng, tửu lượng của anh lợi hại như vậy cơ mà!” Tô Ngọc Tình cũng cười.
Lần trước, cha và anh trai mình cũng đã bị Diệp Mặc uống cho say ngất.
Hai người hàn huyên đến khi Tô Ngọc Tình về nhà mới cúp điện thoại.
Diệp Mặc để điện thoại di động xuống rồi suy nghĩ.
Chờ mấy ngày nữa Ngọc Tình trở về, thì mình sẽ nói cho nàng biết chuyện ngôi biệt thự ở Hồ Phỉ Thúy.
Phải làm từng bước từng bước, vậy thì nàng mới dễ tiếp nhận.
Dù sao thì mình cũng không thể giấu diễm mãi được, nhưng lập tức khai hết ra, thì sẽ dọa nàng sợ mất.
Diệp Mặc không suy nghĩ nữa mà tiếp tục làm đồ thủ công, sau đó bắt đầu đầu tư cổ phiếu.
……
Sáng ngày hôm sau.
Phó Tư Vi tỉnh lại.
Phó Tư Vi không muốn rời giường, nàng có chút tham luyến cảm giác ấm áp ở trong chăn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Phó Tư Vi cầm điện thoại di động lên, rồi lướt mạng một lúc.
Khi nàng mở Tik Tok ra thì lại nhìn thấy tài khoản quen thuộc kia.
Phó Tư Vi hơi ngơ ngác một chút rồi vẫn ấn vào.
Sau khi xem xong thì nàng khẽ thở dài một hơi.
Trong đôi mắt trong sáng của nàng hiện lên vẻ buồn rầu.
Từ sau khi nàng biết mẹ của bọn nhỏ là Tô Thiên Hậu, thì nàng cũng bình thường trả lại, nhưng đáy lòng nàng thì chung quy vẫn còn một ít tưởng niệm.
Phó Tư Vi nghĩ, sau này cứ nhìn anh ấy từ xa như vậy cũng được.
“Mình muốn tình cảm làm gì chứ, làm việc cho tốt là được!”
Nàng mấp máy bờ môi đỏ thì thào một câu.
Phó Tư Vi vẫn luôn là một người hiếu thắng, nhưng không thể hiếu thắng trên phương diện tình cảm này.
Đã không chiếm được, vậy thì đừng miễn cưỡng, thuận theo tự nhiên là được.
Nàng xem một lúc, tinh thần cũng trở nên tốt hơn, nàng liền vén chăn lên rời giường để đi làm.
Đúng lúc này, điện thoại di động rung lên, có người gửi tin nhắn đến.
“Ai tìm mình vào lúc sáng sớm thế này nhỉ?”
Phó Tư Vi hơi cau mày.
Sớm như này thì không thể là chuyện công việc được rồi, có lẽ là đám người theo đuổi mình rồi!
Xung quanh nàng không thiếu những người này, vị công tử họ Lục lúc trước, giờ đã không thấy động tĩnh, nhưng lại tăng thêm nhiều người khác, nếu như đám người này không có quan hệ gì thì nàng đã xóa bạn hoặc cho sổ đen từ lâu rồi! Nhưng mà đám người này đều là khách hàng của công ty mới chết.
Nàng cầm điện thoại di động lên, đang định xóa tin nhắn.
Nhưng ngay sau đó, khi nàng nhìn thấy rõ tin nhắn, thì nàng lại ngẩn người tại chỗ.