“Hôm nay mặc gì đây?”
Phó Tư Vi đứng dậy mở tủ quần áo ra.
Quần áo mùa đông trong tủ quần áo ít đến thương cảm.
Nàng quét mắt nhìn một lần, sau đó hàng lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng cau lại.
Bình thường nàng sẽ không sầu vì không có cái mặc, dù sao thì nàng cũng rất ít khi tham gia các hoạt động xã giao, cơ bản thì nàng chỉ đi làm, nên toàn mặc đồng phục. Nhưng bây giờ nàng muốn đi gặp anh ấy, nên khẳng định phải ăn diện một chút.
“Bộ này vậy!”
Nàng chọn một chiếc áo lông màu trắng vừa mua năm ngoái và một chiếc váy, sau đó lại lấy một đôi tất chân tơ màu trắng.
Áo lông màu trắng, phối hợp với tơ trắng, quá tuyệt.
Bên ngoài lại mặc thêm một cái áo khoác dầy là có thể giữ ấm.
Phó Tư Vi mặc áo lông vào, rồi ngồi lên giường, nhếch cặp đùi ngọc thon dài lên, chậm dãi đi đôi tất chân vào.
Sau khi mặc xong, nàng xoay vài vòng trước gương.
“Ngon lành!”
Phó Tư Vi trang điểm xong, xịt ít nước hoa, mặc áo khoác, rồi đi ra ngoài.
“À đúng rồi, vất vả lắm mới đến được một lần, nên mua chút quà cho bọn nhỏ.”
Phó Tư Vi nghĩ ngợi một lát rồi đi tìm một cửa nhà bán đồ cho trẻ sơ sinh, nàng mua vài hộp sữa bột và một ít đồ chơi nhỏ.
Sau đó nàng gọi xe chạy đến phòng làm việc.
Phó Tư Vi xách theo vài chiếc túi đứng ở trước cửa, nàng bị gió thổi lạnh khiến cho gương mặt mềm mại trở nên đỏ bừng.
Leng keng----
Chuông cửa vang lên vài tiếng thì Diệp Mặc mở cửa.
“Đến rồi à!”
“Ừm!”
Phó Tư Vi gật đầu, rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười của nàng rất long lanh.
“Sao còn mua đồ làm gì!”
Diệp Mặc nhìn thấy nàng xách theo vài túi đồ thì oán trách.
“Ít khi đến thăm mà, nên phải mua vài thứ cho bọn nhỏ chứ!” Phó Tư Vi xách túi đi vào trong.
“Lâu không gặp rồi, bọn nhỏ cao hơn không ít nhỉ!”
Sau khi nàng nhìn thấy hai đứa bé thì sợ hãi than lên.
Hai đứa bé lớn hơn rất nhiều so với lần trước.
“Ừm, đúng thế.” Diệp Mặc mỉm cười, rồi đi pha trà.
“Cậu…cậu tìm mình có chuyện gì không?”
Phó Tư Vi ôm hai đứa bé một lúc rồi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi nâng mắt lên hỏi.
“Dạo này mình muốn mua vài nhà công ty, nhưng mình hơi bận rộn nên không phân thân ra được, mình tìm cậu đến là muốn ủy thác cho cậu toàn quyền thu mua.” Diệp Mặc nói.
“Công ty gì?” Phó Tư Vi hỏi.
Nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ, sản nghiệp của vị này rất nhiều, lại mua thêm vài nhà công ty cũng không có gì là.
“Công ty tin tức giải trí.”
“Ừm!”
Phó Tư Vi nghe xong thì hơi giật mình, sau đó lại bừng tỉnh.
Diệp Mặc mua những công ty này, nhất định là vì Tô Thiên Hậu!
Dạo gần đây Tô Thiên Hậu đã tái xuất, độ hot khôi phục không ít, đã có vài phần khí thế như lúc trước. Thời điểm này Diệp Mặc thu mua công ty tin tức giải trí, thì chắc chắn là để bảo vệ cho Tô Thiên Hậu.
Phó Tư Vi nghĩ đến đây thì đáy lòng hơi hâm mộ.
“Cậu biết mấy chuyện này đúng không?” Diệp Mặc hỏi.
“Mình chưa làm chuyện này bao giờ, nhưng mà công ty luật của mình chắc chắn rất hiểu chuyện này, dù thu mua công ty không phải là sở trường của luật sư bọn mình, có điều bọn mình vẫn làm được, đến lúc đó còn phải mời một vị kể toán chuyên môn nữa.” Phó Tư Vi nói.
Khi Phó Tư Vi nói đến chuyện công việc thì thần sắc khá nghiêm túc.
“Ừm, vậy thì tốt! Mình sẽ giao cho cậu chuyện này, tất cả chuyện bàn bạc giá cả và ký kết đều sẽ do cậu phụ trách!”
Diệp Mặc nói xong thì lấy ra một phần văn kiện của các công ty mà hắn đã tìm hiểu, sau đó đưa cho Phó Tư Vi.
“Ừm ok!”
Phó Tư Vi nhìn qua rồi gật đầu.
“Lát nữa mình sẽ về nghĩ một bản hợp đồng, rồi sẽ mang đến cho cậu ký.”
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu: “À đúng rồi, cậu lại soạn thêm một bản hợp đồng nữa đi!”
“Hợp đồng gì?”
Phó Tư Vi giật mình kinh ngạc.
“Chẳng phải lúc trước mình đã ký một bản hợp đồng ở công ty luật của các cậu sao?” Diệp Mặc nói
“Cậu nói là bản hợp đồng luật sư tư nhân đó à?”
Phó Tư Vi thì thào, ánh mắt nàng đột nhiên ảm đảm.
Chẳng lẽ, anh ấy muốn giải trừ bản hợp đồng này sao?
“Ừm! Chính là nó, mình cảm thấy không thích hợp, tiền lương của cậu hơi ít, nên muốn ký một bản hợp đồng khác!” Diệp Mặc cười nói.
Thời điểm ký bản hợp đồng đấy thì Diệp Mặc không có nhiều tiền mặt, nên bây giờ Diệp Mặc muốn sửa lại một chút.
“Ừm!”
Phó Tư Vi giật mình, sau đó ánh mắt liền sáng lên.
“Vậy thì tốt! Mình sẽ về soạn lại một bản hợp đồng!”
Phó Tư Vi lại uống vài hớp trà, sau đó vội vàng đứng dậy rời đi.
Diệp Mặc tiễn Phó Tư Vi ra cửa.
Hắn đóng cửa lại, rồi khẽ lắc đầu thở dài.
Diệp Mặc cũng không ngốc, nên dĩ nhiên nhìn ra được tâm ý của hoa khôi Phó, nhưng hắn đã có Ngọc Tình rồi. Nên việc duy nhất hắn có thể làm cho Phó Tư Vi là trợ giúp sự nghiệp của cô ấy một chút.