Buổi chiều, Phó Tư Vi liền mang hợp đồng mới đến.
Sau khi ký kết thì Diệp Mặc liền ủy thác cho nàng việc thu mua các công ty tin tức giải trí.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mặc chỉ chiếu cố hai đứa bé và Live stream, cuộc sống trôi qua rất bình tĩnh.
Sáng hôm nay, sau khi ngủ dậy, Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn nó, rồi thu dọn một chút, sau đó gọi xe đến Hồ Phỉ Thúy để lái chiếc Lamborghini kia trở về, rồi sau đó hắn mới đi đến nhà Tô Ngọc Tình.
Hôm nay là ngày Tô Ngọc Tình trở về.
Khi Diệp Mặc đến thì Dì Vân đã đến rồi.
“Lại đi chợ mua đồ ăn à!”
Dì Vân nhìn thấy Diệp Mặc muốn ra ngoài thì cười nói.
“Vâng!” Diệp Mặc mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Hắn đi đến chợ bán đồ ăn, rất thành thạo chọn nguyên liệu.
……
Đế Kinh.
“Mau mau, mau dậy thôi!”
Trong biệt thự, Tô Ngọc Tình vừa mới tỉnh lại, nàng ngồi dậy, rồi quay sang lay người Dương Mạn Ny ở bên cạnh.
“Mấy giờ rồi?”
Dương Mạn Ny hơi hé mắt ra, rồi nói với vẻ mơ hồ.
“Hơn tám giờ rồi!” Tô Ngọc Tình thúc giục.
Dương Mạn Ny đành phải ngồi dậy.
“Em sao thế, lại nhiều sữa quá à?”
Dương Mạn Ny thấy Tô Ngọc Tình cau mày cúi đầu thì lo lắng hỏi.
“Vâng, hơi hơi!” Tô Ngọc Tình gật đầu, vẻ mặt hơi buồn rầu.
“Chị dậy trước đi, chờ em một chút.” Tô Ngọc Tình đứng lên, định đi cầm cốc.
“Lại dùng tay à? Vậy thì bao giờ mới xong, món đồ hôm trước mua đâu?” Dương Mạn Ny nói.
“Thứ đó…hơi khó sử dụng!” Tô Ngọc Tình đỏ mặt nói.
Nàng đã dùng thử thứ đó, nhưng hiệu quả không tốt lắm, với lại, khi dùng thứ đó nàng cảm thấy rất xấu hổ.
“Khó sử dụng á?” Dương Mạn Ny hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Dù sao thì cũng rất khó sử dụng á!” Tô Ngọc Tình đỏ mặt lẩm bẩm.
Nàng luôn cảm thấy dùng thứ đó rất ngượng ngùng, cho nên nàng không muốn dùng.
“Được được được! Vậy thì em nhanh lên nhé! Không thì muộn chuyến bay mất.”
Dương Mạn Ny bất đắc dĩ, đành phải trở mình xuống giường.
Bạch bạch bạch!
Dương Mạn Ny rửa mặt xong thì đi xuống tầng dưới làm bữa sáng.
“Phiền phức thật!”
Tô Ngọc Tình cau mày, thần sắc thì càng khổ não.
Có điều, khi nàng nghĩ đến việc lát nữa mình có thể về nhà, có thể nhìn thấy bọn nhỏ và Diệp Mặc thì tâm trạng của nàng lại khá hơn một chút.
Hai người bận rộn một trận mới thay quần áo xong, đi ra ngoài, chạy đến sân bay, rồi leo lên máy bay.
Giữa trưa, mười hai giờ, chiếc máy bay hạ xuống sân bay của thành phố H.
Hai người đi ra ngoài cổng thì đã có xe chờ sẵn.
Khi về đến giờ, thì vừa đúng một giờ.
“Thơm quá!”
Tô Ngọc Tình vừa vào cửa thì đã sợ hãi than lên một tiếng.
Cuối cùng thì nàng cũng ngửi được hương vị quen thuộc này!
Thời gian nàng còn ở Đế Kinh, thì nàng rất nhớ những món ăn ngon của Diệp Mặc.
“Ừm! Đúng là rất thơm!”
Dương Mạn Ny cũng hít một hơi, rồi tán thưởng một câu.
“Sao cô cũng đến à?”
Diệp Mặc đang bưng mấy món ăn từ nhà bếp ra thì nhìn thấy Dương Mạn Ny, liền kinh ngạc hỏi.
“Sao nào, anh không cho phép tôi đến ăn chực à!”
Dương Mạn Ny vênh mặt lên hừ một câu.
“Không phải thế!” Diệp Mặc mỉm cười: “Chỉ thêm một đôi đũa thôi mà!”
“Anh yên tâm đi, tôi chỉ đến để cọ bữa cơm thôi, sẽ không ở đây đâu, sẽ không quấy rầy thế giới của hai người đâu.” Dương Mạn Ny đặt hành lý xuống, đi rửa tay rồi ngồi xuống bàn cơm: “Tôi mới không muốn làm bóng đèn(*)!”
(*) kiểu kỳ đà cản mũi.
“Thời gian này bọn em còn phải làm tuyên truyền trong thành phố nữa, nên dĩ nhiên chị Mạn Ny phải đến rồi.”
Tô Ngọc Tình cười nói, rồi chạy vào nhìn hai đứa bé, sau khi ôm hai đứa bé một lúc thì mới đi rửa tay ăn cơm.
“Ừm! Ngon quá!”
Nàng gắp một miếng cho vào miệng, rồi liên tục gật đầu, thần sắc cũng hơi kích động.
Mùi vị quen thuộc này…thực sự là làm cho người ta cảm động!
Dương Mạn Ny cũng nếm một miếng, sau đó gương mặt cũng hiện lên vẻ sợ hãi và thán phục.
“Sao chị có cảm giác tài nghệ nấu nướng của Diệp Mặc lại tăng lên rồi nhỉ?”
Dương Mạn Ny vừa ăn vừa hỏi.
“Em cũng có cảm giác đấy, tuy rằng lúc trước cũng rất ngon, nhưng bây giờ còn ngon hơn nhiều.” Tô Ngọc Tình gắp một miếng thịt bò vào miệng, nàng ăn đến cả bờ môi đều bóng loáng.
“Em ăn chậm một chút!” Diệp Mặc cười nói.
“Do ăn ngon quá mà! Anh không biết đấy thôi, ở bên kia em toàn phải ăn sủi cảo đông lạnh.” Tô Ngọc Tình nói với vẻ tủi thân.
“Hai chúng ta đều không biết nấu ăn, nên có ăn là tốt lắm rồi, dù sao cũng tốt hơn chết đói!” Dương Mạn Ny lẩm bẩm một câu.
Rất nhanh, hai người liền quét sạch một bàn đồ ăn.
“Bọn nhỏ biết gọi dì chưa?”
Dương Mạn Ny đứng dậy đi ôm hai đứa bé.
“Bọn nhỏ vẫn chưa biết nhiều từ lắm!”
Diệp Mặc dọn dẹp bát đũa.
“Nào, gọi dì nào! Dì Dương…!” Dương Mạn Ny dụ dỗ hai đứa bé nói chuyện.
Tô Ngọc Tình nhìn thấy thế thì mỉm cười, rồi đi lên dọn dẹp với Diệp Mặc.
“Em cứ ngồi nghỉ đi!” Diệp Mặc cười nói: “Lần này ở nhà bao lâu?”
“Khoảng bảy tám ngày thôi! Em sẽ cố gắng ở thêm vài ngày.” Tô Ngọc Tình ôn nhu nói.
Nàng nhìn Diệp Mặc với vẻ hơi áy náy.
Công việc của nàng rất bận rộn, luôn phải bay tới bay lui, sau này cũng phải để một mình Diệp Mặc chiếu cố bọn nhỏ rồi.
“Ừm! Thế để anh nói với cha mẹ, để xem mấy ngày gần đây họ có rảnh không.” Diệp Mặc nói.
“Vâng!”
Tô Ngọc Tình gật đầu, sau đó đi rửa tay, rồi đi qua chơi với bọn nhỏ.