Hai giờ chiều, Dương Mạn Ny mới đi.
“Anh muốn dẫn em đi đến một nơi!”
Diệp Mặc đi đến trước mặt Tô Ngọc Tình rồi trịnh trọng nói.
“Nơi nào vậy?”
Tô Ngọc Tình đang ngồi chơi với hai đứa bé ở trên thảm thì nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc với vẻ kinh ngạc.
“Mấy ngày trước anh có một mua một ngôi nhà, nên giờ muốn dẫn em đến xem nhà.”
“Thật à? Nhà gì vậy? Có rộng không?”
Tô Ngọc Tình lập tức kinh ngạc và vui mừng.
Thời gian gần đây Diệp Mặc cũng kiếm được không ít, có lẽ anh ấy sẽ mua một ngôi nhà khá rộng.
“Rất rộng!” Diệp Mặc trả lời.
“Anh chờ em một chút!”
Tô Ngọc Tình vội vàng đứng lên chạy vào phòng ngủ.
Sáng nay hơi vội nên nàng vẫn chưa trang điểm.
Một lát sau, nàng đã thay một bộ quần áo, một chiếc áo lông cao cổ màu đen, phối hợp với một chiếc váy zip, những đường cong uyển chuyển và ngạo nghễ của nàng lập tức hiện ra rõ ràng.
Đôi chân xinh đẹp của nàng được bao bọc bởi một đôi tất chân màu đen, nên càng lộ vẻ gợi cảm và nóng bỏng.
Gương mặt xinh đẹp không tì vết của nàng được trang điểm nhẹ nhàng, phối hợp thêm vài món trang sức bằng kim cương càng lộ vẻ long lanh và rung động lòng người.
“Đi thôi! Chúng ta đi xem nhà!”
Nàng ôm hai đứa bé, hôn mỗi đứa một cái, rồi mới đeo khẩu trang và mũ lên.
“Anh mua nhà ở đâu vậy?”
Khi lên xe thì Tô Ngọc Tình hỏi.
“Đến nơi thì em sẽ biết!”
Diệp Mặc cũng không nói, mà trực tiếp lái xe ra ngoài.
“Còn thần thần bí bí nữa.” Tô Ngọc Tình lập tức bật cười.
Nàng cũng không hỏi nữa, nếu như đây là bất ngờ anh ấy dành cho mình, thì mình cứ chờ là được.
Chiếc xe đi ra khỏi khu nhà, rồi phóng về phía Hồ Phỉ Thúy.
“Nơi này là…?”
Khi sắp đến Hồ Phỉ Thúy thì Tô Ngọc Tình hơi sửng sốt một chút.
Nơi này hơi vắng vẻ, với lại cũng không có khu nhà ở mà!
“Sắp đến rồi!”
Diệp Mặc chỉ chỉ phía trước.
Một lát sau, chiếc xe đã đến cổng chính của khu biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
Bảo vệ mở cửa, Diệp Mặc lái vào trong.
“Đây…đây là…biệt thự?”
Tô Ngọc Tình nhìn quanh một lát thì lại sửng sốt.
Nàng còn tưởng rằng Diệp Mặc chỉ mua một căn nhà rộng rãi trong một khu trung cư cao cấp nào đó, nào ngờ lại là loại biệt thự lớn như vậy.
“Nơi này là Hồ Phỉ Thúy đúng không? Em nhớ là đất ở đây rất đắt, mấy chục triệu cũng không đủ mua mà?” Nàng cau mày suy nghĩ.
Khu biệt thự này là khu biệt thự tốt nhất trong thành phố H nên rất đắt, phải gần 100 triệu một căn!
“Ừm! Hơn 100 triệu!” Diệp Mặc gật đầu.
“Thật…thật sự là 100 triệu?”
Tô Ngọc Tình lập tức líu lưỡi, đôi mắt xinh đẹp dưới chiếc kinh râm đã mở to ra, có chút khó tin.
Tuy Diệp Mặc kiếm được không ít tiền, nhưng sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ?
“Đến rồi! Chính là căn biệt thự này!”
Chiếc xe chạy đến căn biệt thự số một thì dừng lại.
Cửa lớn mở ra, để lộ ra tòa biệt thự xa hoa ở bên trong.
Tô Ngọc Tình thò đầu nhìn quanh bốn phía, rồi lại hơi hoảng hốt.
Căn biệt thự này quá xa hoa rồi!
“Anh mua thật à?”
Khi chiếc xe dừng lại thì nàng vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Đúng mà!”
“Thế…anh có đủ tiền không?” Tô Ngọc Tình hơi cau mày hỏi.
Nếu như chỉ là một căn nhà 20 – 50 triệu thì nàng còn cảm thấy bình thường, nhưng căn biệt thự này thì quá đắt!
“Anh không chỉ kiếm được tiền từ việc khen thưởng, mà còn kiếm được tiền từ đầu tư cổ phiếu nữa, em xem đi này.”
Diệp Mặc mở tài khoản đầu tư cổ phiếu ra cho nàng xem, rồi còn cho nàng xem cả lịch sử giao dịch nữa.
“Trời ạ!”
Tô Ngọc Tình nhìn vài trang thì đôi mắt xinh đẹp trợn tròn xoe, tràn đầy vẻ không thể tin.
Chỉ vài ngày mà đã kiếm được hơn 10 triệu đô la mỹ rồi sao!
Hoàn toàn không thể tin nổi!
“Anh…anh còn biết đầu tư cổ phiểu sao? Hơn nữa còn lợi hại như vậy?”
Khi nàng ngẩng đầu lên thì mặt mũi đã tràn đầy khiếp sợ.
“Cũng tạm được!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Đây mà gọi là tạm được à? Phải là Cổ Thần mới đúng!” Tô Ngọc Tình cười khổ.
(Cổ Thần= thần cổ phiếu)
Nàng cũng đã từng chơi cổ phiếu, nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền, còn loại cổ phiếu nước ngoài này thì nàng còn lỗ không ít tiền.
Diệp Mặc chỉ dùng vài ngày ngắn ngủi đã kiếm được hơn 10 triệu đô la mỹ, hoàn toàn là Cổ Thần, không nói quá chút nào!
“Nếu như chị Mạn Ny mà biết thì chỉ sợ chị ấy sẽ hâm mộ chết mất! Trước kia chị ấy cũng trầm mê trò đầu tư cổ phiếu này, nhưng sau khi thua không ít tiền thì chị ấy không dám chơi nữa.” Tô Ngọc Tình thở dài.
“Anh thật là tài giỏi!”
Sau đó, nàng trả di dộng cho Diệp Mặc, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Mặc.
Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đã tràn đầy vẻ sùng bái.
Nàng cảm thấy, dường như Diệp Mặc làm cái gì cũng giỏi vậy.
“Hay là, em đứa hết tiền của em cho anh nhé, cũng không phải rất nhiều, nhưng cũng có vài trăm triệu, anh lại xào cổ phiếu vài hôm, nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn.” Nàng nói với vẻ hưng phấn.
“Việc này để sau đi! Hiện giờ không quá thích hợp.” Diệp Mặc cười nói.
Tất nhiên là Diệp Mặc có thể kiếm tiền giúp nàng, nhưng hắn sợ cha mẹ của nàng biết, lại nghĩ rằng hắn ham tiền của nàng.
“Cũng đúng! Thôi được rồi, sau này sẽ đưa cho anh! Chúng ta vào trong xem đi!”
Tô Ngọc Tình cười xán lạn, rồi kéo tay Diệp Mặc đi vào trong.