“Oa! Trong này rộng lớn quá!”
Tô Ngọc Tình đi dạo một vòng, sau đó mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi than lên một tiếng.
Căn biệt thự này quá rộng, nhiều phòng đến mức nàng đếm không hết.
Hơn nữa còn cực kỳ xa hoa, chưa nói đến những vật phẩm trang trí, mà chỉ nói đến những vật dụng trong nhà thôi cũng đã rất đắt đỏ rồi, mỗi một thứ đều là của các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới.
“Căn phòng này rộng nhất, sau này chúng ta sẽ ở phòng này!”
“Hai phòng bên cạnh chúng ta để cho hai con, Nặc Nặc ở bên trái, Tĩnh Tĩnh ở bên phải, anh thấy sao?”
Hai người nắm tay, mỗi người ôm một đứa bé đi vào phòng ngủ rộng nhất.
Tô Ngọc Tình quan sát một phen, rồi quay người cười xinh đẹp nói.
“Ừm tốt!”
Diệp Mặc siết nhẹ bàn tay của nàng một cái rồi nói với giọng ôn nhu.
“Sau đó, hai gian phòng này chúng ta để cho cha mẹ, còn mấy phòng kia chúng ta để đón khách, còn gian phòng này thì giữ cho chị Mạn Ny, anh không ngại chứ?”
Tô Ngọc Tình bắt đầu nghiêm túc quy hoạch.
“Ừm được!” Diệp Mặc gật đầu như giã tỏi.
“Anh không có ý kiến của mình sao?”
Tô Ngọc Tình đột nhiên xoay người lại rồi bật cười hỏi.
Mặc kệ nàng nói cái gì, thì Diệp Mặc đều nói được và tốt, một chút ý kiến cũng không có.
“Em là nữ chủ nhân, em quyết định là được mà!” Diệp Mặc nghiêm túc nói.
Tô Ngọc Tình nghe xong thì nở một nụ cười rực rỡ, đôi mắt mông lung xinh đẹp của nàng đã biến thành hình vầng trăng khuyết, nhìn trông cực kỳ xinh đẹp.
Đôi con ngươi của nàng cứ nhìn chăm chú như vậy không chớp mắt, trong mắt nàng còn có ánh sáng rạng rỡ hút hồn đang lưu chuyển.
Nàng bước về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Sau đó, nàng hơi kiễng chân lên.
Gương mặt xinh đẹp như tiên nữ tiến sát lại gần, Diệp Mặc có thể cảm nhận được hơi thở của nàng từ hai bờ môi đỏ mọng này, và cả cỗ mùi thơm cơ thể quen thuộc kia đập thẳng vào mặt mình.
Mùi thơm này hòa trộn với mùi thơm của sữa khiến cho người ta say mê.
Tâm thần của Diệp Mặc rung động, hắn liền nghiêng người một chút.
“Ừm! Ngọt quá!”
Một lúc lâu sau, nàng mới lùi lại một bước, rồi hé miệng cười.
Tuy rằng môi của anh ấy không có bôi bất cứ loại son nào, nhưng khi mình hôn lên lại vẫn có cảm giác ngọt ngào, ngọt ngào đến tận đáy lòng luôn.
Diệp Mặc nhấp nhấp môi, trên môi của hắn vẫn còn chút hương vị của son, hương vị này khác với mấy loại trước kia.
“Được rồi! Chúng ta mang hai đứa bé về nhà cho dì Vân chăm sóc trước, sau đó chúng ta đi mua đồ, chủ yếu là chăn màn và các đồ dùng hàng ngày, chúng ta phải mua nhiều một chút để chuẩn bị.” Nàng lôi kéo Diệp Mặc đi xuống dưới.
Hai người đi một chuyến về nhà, rồi chạy đến thị trường tơ lụa lớn nhất trong thành phố.
Khi đến nơi thì hai người bắt đầu di dạo trong chợ.
“Hai vợ chồng trẻ muốn mua thứ gì nào? Là mua để dùng kết hôn à?”
Khi hai người vừa tiến vào một cửa tiệm, thì bác gái bán hàng liền cười nói.
Nhìn bộ dạng nắm tay và ân ân ái ái của hai người này thì biết ngay là muốn kết hôn.
“Đúng vậy!”
Diệp Mặc gật đầu, rồi bắt đầu xem xét xung quanh.
Tô Ngọc Tình ở bên cạnh thì hơi cúi đầu, nhưng lại nắm chặt tay của Diệp Mặc.
“Nếu là kết hôn thì nhất định phải chọn những món vui tươi một chút, hai người xem thử bộ mày đỏ thẫm này xem, rất đẹp đúng không! Dì là người từng trải, không lừa hai người trẻ tuổi đâu, mua bộ này là thích hợp nhất!”
Bác gái chủ cửa hàng chỉ vào một bộ ga, chăn, đệm… rồi cười nói.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua, quả nhiền là màu đỏ thẩm giống như nhà có việc vui vậy.
“Có bộ nào đắt hơi không, bọn tôi muốn loại tốt nhất!” Diệp Mặc đi qua, sờ xem chất liệu rồi nói.
“Có, có chứ, chờ một chút để dì lấy cho!”
Bác gái mỉm cười, rồi đi qua lấy một bộ khác ra.
“Cũng được!” Diệp Mặc vươn tay ra sờ sờ.
Hắn tinh thông thủ công, nên hiểu rõ các loại vải vóc này.
“Lấy bộ này!” Diệp Mặc sảng khoái mua luôn.
Hai người đi ra ngoài cửa hàng, rồi tiếp tục đi dạo, chuẩn bị mua thêm vài bộ.
Lúc này, ở một bên khác trong chợ tơ lụa, cũng có mấy người đang đi dạo.
“Bộ này không được! Chất liệu quá kém!
“Bộ này quá rẻ, cấp bậc quá thấp!”
Ba người đi vào một tiệm, dạo một vòng rồi rất nhanh đã đi ra.
“Mẹ, tùy tiện mua vài bộ không được à? Chúng ta đã đi dạo hơn nửa ngày rồi!” Tống Giai nói nhỏ với mẹ mình ở bên cạnh.
“Cái gì là tùy tiện mua vài bộ!”
Vương Diễm quay sang cau mày trách mắng: “Đây chính là những thứ dùng để kết hôn, sao có có thể tùy tiện! Cả đời con cũng chỉ kết hôn một lần thôi! Nên tất nhiên phải chọn thứ tốt nhất, đắt nhất rồi, cấp bậc quá thấp chúng ta không cần.”
“Mẹ nói rất đúng!” Vân Đào ở bên cạnh cũng gật đầu nói.
Mặc dù anh ta hơi mệt mỏi và bất mãn, nhưng cũng không dám nói.
Khoảng thời gian gần đây, người mẹ vợ này luôn nhìn anh ta không vừa mắt, nên thời điểm này không nên đâm đầu vào họng súng của bà ấy.