Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 229 - Chương 229: Mẹ Tống: Cô Ta Làm Sao Mà Xinh Đẹp Bằng Con Gái Mình Được! (2)

Chương 229: Mẹ Tống: Cô ta làm sao mà xinh đẹp bằng con gái mình được! (2) Chương 229: Mẹ Tống: Cô ta làm sao mà xinh đẹp bằng con gái mình được! (2)

“Vào cửa hàng này xem đi!”

Ba người đi vài bước, lại tiến vào một cửa hàng, một lát sau, lại tay không đi ra.

“Bộ đấy cũng không tệ lắm, nhưng chúng ta vẫn đi xem mấy cửa hàng ở phía trước đã, chẳng may có bộ tốt hơn thì sao!” Vương Diễm nói xong thì bước đi.

Đi được một lát, thì bà ta nhìn thấy hai bóng người ở phía trước.

Vương Diễm đảo mắt nhìn qua thì lập tức cứng lại.

Dường như Vương Diễm không tin vào mắt mình vậy, bà ta ra sức chớp mắt, sau đó lại nhìn kỹ lại.

Không sai!

Đúng là Diệp Mặc!

Sắc mặt của Vương Diễm lập tức trầm xuống, trở nên khó coi.

Từ sau khi biết Diệp Mặc là một triệu phú thì Vương Diễm rất hối hận, ngày ngày chỉ biết than thân trách phận, hối hận mình đã bỏ lỡ một triệu phú chân chính. Về sau lại biết Diệp Mặc có một tòa nhà, và lái xe thể thao thì bà ta lại càng tiếc nuối hơn.

Không chỉ mình, mà cả con gái và con trai của mình cũng rất khó chịu.

Nhưng dần dần, tâm trạng của Vương Diễm đã thay đổi, bà ta bắt đầu oán trách.

Vương Diễm oán trách Diệp Mặc không có việc gì lại đi giả nghèo giả khổ để khảo nghiệm nhà mình, có tiền lại đi giả nghèo, đúng là thần kinh!

Cho nên, tất cả đều là sai lầm của tên này, là tên này đã hại nhà mình ra nông nỗi này!

Ánh mắt của Vương Diễm nhìn lướt qua cô gái đang dắt tay Diệp Mặc, sau đó sắc mặt bà ta con khó coi hơn.

Tên này dẫn phụ nữ đi dạo chợ tơ lụa, chẳng lẽ là muốn kết hôn à?

“Thật xúi quẩy!”

Vương Diễm nhỏ giọng mắng một câu.

“Sao thế mẹ?” Tống Giai ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.

Tống Giai nhìn theo ánh mắt của Vương Diễm, thì lập tức ngây ngẩn cả người, mặt mũi thì tràn đầy hoảng hốt.

“Đây chẳng phải là…”

Vân Đào cũng nhìn theo, sau đó cũng ngẩn người ra.

Đây chẳng phải là bạn trai cũ của Giai Giai sao, chính là vị Diệp tiên sinh kia!

Vân Đào có ấn tượng rất sâu với vị này.

Lúc này, Diệp Mặc cũng nhìn thấy ba người bọn họ, liền kinh ngạc mà dừng bước.

“Hai người muốn kết hôn à?”

Diệp Mặc tiến lên rồi thoải mái cười nói.

Tống Giai không lên tiếng mà chỉ nhếch môi, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh Diệp Mặc.

Đeo khẩu trang và mũ, cộng thêm phong thái uyển chuyển này thì hoàn toàn chính xác là cô gái đã ôm hai đứa bé xuất hiện ngày hôm đó.

Cô gái này chắc là bạn gái cũ của Diệp Mặc rồi!

Tống Giai đã nghĩ chuyện này rất nhiều lần, mình với Diệp Mặc yêu đương nửa năm, mà vị này thì đã sinh em bé, dĩ nhiên là cô ta quen biết Diệp Mặc trước mình, sau đó hai người chia tay, cô ta sinh em bé xong lại quay lại tìm Diệp Mặc.

Nói cách khác, có thể cô gái này còn không bằng mình, bằng không thì sao Diệp Mặc lại chia tay với cô ta?

Hiện giờ cô ta vẫn đeo khẩu trang, nhất định là do dáng vẻ của cô ta chẳng ra sao cả!

Tống Giai nghĩ đến đây thì cảm thấy tự tin hơn nhiều.

Vương Diễm thì chỉ cười xùy một tiếng chứ không lên tiếng.

“Đúng vậy!”

Trái lại thì Vân Đào lại mỉm cười trả lời.

“Con nói với anh ta làm gì!”

Vương Diễm lập tức giận dữ, quay đầu sang trừng mắt với Vân Đào, sau đó lại nhìn về phía Diệp Mặc rồi cười khẩy một cái: “Ui! Đây chính là người phụ nữ không biết xấu hổ đó à! Sao thế, xấu xí quá không dám gặp người nên phải đeo khẩu trang ra ngoài à?”

Vương Diễm vênh mặt nói với vẻ khinh thường.

Loại phụ nữ không biết xấu hổ này sao có thể so sánh được với cô con gái xinh đẹp bảo bối của mình chứ!

Diệp Mặc nghe thấy thế liền sầm mặt lại.

“Đúng là mồm chó không mọc được ngà voi!” Diệp Mặc chế giễu lại.

“Cậu…cậu mắng ai là chó!”

Gương mặt của Vương Diễm lập tức đỏ lên, rồi phẫn nộ quát: “Đừng tưởng rằng có vài đồng tiền bẩn là ngon, tôi cũng không thèm đâu!”

“Tôi còn tưởng rằng cậu có thể tìm cô gái xinh đẹp như nào chứ, kết quả thì là loại phụ nữ không biết xấu hổ lại không dám gặp người này! Ui ui! Cậu vẫn nên sống với cô ta đi! Cậu không xứng với Giai Giai nhà tôi đâu!” Vương Diễm nói với giọng the thé.

Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì cau mày, trong mắt hiện lên một tia buồn bực.

“Sao nào, không phục à? Cô có giỏi thì tháo khẩu trang và kính râm xuống cho chúng tôi xem nào!”

Vương Diễm càng đắc ý vênh mặt.

Tống Giai đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, mà chỉ nhìn mẹ mình chà người phụ nữ này, Tống Giai còn cảm thấy có chút hả giận.

Trái lại thì sắc mặt của Vân Đào lại thay đổi.

Diệp Mặc này chính là một người có tiền đấy, nếu như làm mất lòng anh ta thì tiền đồ của mình xong rồi.

“Được! Vậy thì tôi để cho các người xem!”

Tô Ngọc Tình không nhịn được nữa, lạnh giọng quát lên, rồi tháo kính râm và khẩu trang xuống, sau đó ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt xinh đẹp đến hoa cả mắt.

Vương Diễm đang định mở miệng trào phúng vài câu, thì cơ thể bỗng nhiên cứng đờ lại, biểu cảm trên mặt cũng đọng lại.

Đôi mắt của bà ta dần dần trừng to, trong đó tràn đầy vẻ kinh hãi và không thể tin.

Gương mặt này…

Làm sao có thể!

Sao lại có một người xinh đẹp đến trình độ này chứ?

Cho dù mình là phụ nữ, mà cũng bị gương mặt này làm cho rung động.

Bình Luận (0)
Comment