Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 230 - Chương 230: Mẹ Tống Sợ Ngây Người!

Chương 230: Mẹ Tống sợ ngây người! Chương 230: Mẹ Tống sợ ngây người!

Sau đó, Vương Diễm lại cảm thấy gương mặt khá quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở nơi nào rồi thì phải.

“Đây…”

Tống Giai ở bên cạnh thì trợn trừng mắt, cả người như bị hóa đá.

Cả người Tống Giai đều mờ mịt, đầu óc thì trống rỗng.

Gương mặt này, chẳng phải là Tô Thiên Hậu sao!

Thế nhưng mà, sao lại là cô ấy được?

Một người xinh đẹp và nổi tiếng như vậy, sao có thể ở cùng với Diệp Mặc chứ, lại còn sinh cho Diệp Mặc hai đứa bé nữa?

Vân Đào thì cũng ngây ngẩn cả người.

Tô Ngọc Tình lườm bọn họ một chút, rồi hừ nhẹ một tiếng, sau đó mới đeo khẩu trang và kính vào, lại quay sang kéo Diệp Mặc một cái rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”

“Ừm!”

Diệp Mặc gật đầu, hai người đi về phía trước.

Khi hai người đi qua ba người họ thì Tô Ngọc Tình khẽ liếc nhìn Tống Giai một cái, rồi lại hừ một tiếng.

Nội tâm của Tống Giai cực kỳ chấn động, sắc mặt thì đã trắng bệch.

Vừa rồi cô ta còn đang đắc ý, cảm thấy mình tốt đẹp hơn người phụ nữ này, nhưng nào ngờ vị này lại là Tô Thiên Hậu, vị này không chỉ có nhan sắc xinh đẹp như tiên nữ, mà còn là một vị Thiên Hậu nữa, chênh lệch của mình và vị này, giống như đom đóm và ánh trăng trên bầu trời vậy.

Tống Giai cúi đầu, cảm thấy hơi tự ti mặc cảm.

“Con gái, cô ta…cô ta…có phải cô ta là …?”

Khi hai người Diệp Mặc đi xa, thì Vương Diễm mới tỉnh hồn lại, rồi quay người kêu lên đầy kinh hãi.

“Đúng thế!” Tống Giai gật đầu.

Toàn thân Vương Diễm chấn động, rồi lại sợ đến ngây người.

Người phụ nữ mình coi là không biết xấu hổ kia, lại là một siêu sao?

Có nằm mơ thì Vương Diễm cũng không ngờ được, Diệp Mặc lại có thể tìm được một cô gái như vậy!

Sau khi Vương Diễm lấy lại tinh thần thì mặt mo của bà to liền đỏ lên.

Mặc dù con gái mình cũng rất tốt, nhưng tuyệt đối không so được với một siêu sao chói mắt như Tô Thiên Hậu.

“Làm sao cậu ta lại tìm được một siêu sao như vậy chứ?”

Vương Diễm cau mày rồi lẩm bẩm một tiếng, sắc mặt của bà ta không ngừng biến ảo, lại cực kỳ khó chịu.

……

“Anh xem sắc mặt của bọn họ kìa, đặc sắc chưa kìa!’

Hai người đi được một đoạn, thì Tô Ngọc Tình cười nói: “Ban đầu em cũng không muốn lộ mặt đâu, ai bảo bọn họ quá đáng quá!”

“Thật ra thì em phải cảm ơn cô Tống Giai kia mới đúng, nếu như ngày hôm đó cô ta không chia tay anh, thì em sẽ không gặp anh đâu, hôm đó em chỉ muốn đứng từ xa quan sát xem anh là hạng người gì mà thôi!”

“Em phải cảm ơn cô ta, vì đã đưa anh đến bên cạnh em!”

Nàng nói xong thì siết chặt tay của Diệp Mặc.

“Thế thì anh cũng phải cảm ơn cô ta rồi!” Diệp Mặc cười nói.

“Ừm! Đúng thế!” Tô Ngọc Tình gật đầu cười nói.

“Bọn mình vào cửa hàng kia xem một chút đi! Đừng mua màu đỏ này nữa, bọn mình mua thêm mấy màu khác!” Nàng suy nghĩ một lát rồi kéo Diệp Mặc bước nhanh vào một cửa hàng.

Hai người đi dạo nửa tiếng, rồi cầm theo túi lớn túi nhỏ đi ra.

Hai người xếp vào xe, rồi lại đi đến siêu thị mua một đống đồ dùng hàng ngày.

“Để em nghĩ xem còn thiếu gì nữa không nào…”

Hai người lên xe, Tô Ngọc Tình lại cân nhắc tỉ mỉ một phen: “Tạm thời chưa nghĩ ra, bọn mình về trước đi, hôm nào mình lại đi dạo phố tiếp.”

“OK!”

Diệp Mặc trả lời, rồi hai người đi về Hồ Phỉ Thúy cất đồ trước.

Sau đó mới trở về nhà Tô Ngọc Tình, khi về đến nhà thì đã bảy giờ tối, Diệp Mặc bắt đầu làm cơm.

“Để cháu cho bọn nhỏ ăn cho!”

Tô Ngọc Tình ôm đứa bé trong tay dì Vân, rồi đi qua một bên vạch ra áo, cho đứa bé bú.

“Dạo này cháu hơi nhiều sữa, nên hơi căng cứng!” Nàng phàn nàn một câu.

“Thế thì nhanh cắt sữa đi.” Dì Vân nói.

Tô Ngọc Tình hơi cau mày lại.

Thật là thì nàng cũng muốn như vậy, nhưng mà nàng lại cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu nàng cắt sữa thì sau này không thể cho bọn nhỏ bú nữa rồi.

“Vẫn quá sớm, để sau này rồi tính vậy!” Nàng lắc đầu nói.

Bọn nhỏ mới được sáu tháng tuổi mà đã cắt sữa thì hơi sớm.

Cơm nước xong xuôi, nàng gọi điện thoại cho Dương Mạn Ny.

“Cái gì? Diệp Mặc mua một căn biệt thự ở Hồ Phỉ Thúy á? Anh ta còn biết đầu tư cổ phiếu?”

Dương Mạn Ny nghe Tô Ngọc Tình kể lại chuyện ngày hôm nay thì không khỏi kêu lên thất thanh.

Dương Mạn Ny suýt nữa thì sợ ngây người!

Chỉ đầu tư cổ phiếu vài ngày mà đã kiếm được hơn 10 triệu đô la mỹ, loại chuyện này ai dám tin!

Nhưng sau đó, Ngọc Tình lại gửi cho Dương Mạn Ny vài tấm ảnh lịch sử giao dịch, thì Dương Mạn Ny không thể không tin.

“Ghê gớm!”

Dương Mạn Ny run rẩy một lúc rồi thán phục.

“Khi nào dẫn chị đi xem căn biệt thự đó đi!”

“Khi nào chị rảnh thì mình đi thôi, em còn cố ý giữ lại một gian phòng cho chị nữa kìa.” Tô Ngọc Tình cười nói.

“Đúng là chị em tốt mà!” Dương Mạn Ny cười vui vẻ.

Diệp Mặc thu dọn nhà bếp xong thì gọi điện thoại về nhà, để cha mẹ có rảnh thì đi qua bên này.

Ngày hôm sau, Diệp Mặc tỉnh lại.

Sau khi Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn no, làm bữa sáng xong mà vẫn chưa thấy Tô Ngọc Tình tỉnh dậy.

“Đều tại anh hết! Tối hôm qua ngủ muộn quá mà!”

Nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa hé mắt ra đã oán trách.

“Chín giờ rồi, dậy đi thôi!”

Diệp Mặc cúi người hôn lên gò má của nàng một cái, rồi ôn nhu nói.

“Để em nằm thêm một lát đi, dù sao hôm nay cũng không có việc gì! Hay là lát nữa mình dọn nhà đi! Bọn mình chuyển sang bên kia ở, như vậy thì cha mẹ bọn mình có thể gặp mặt nhau ở đó luôn.”

Tô Ngọc Tình cuộn tròn thân thể lại, mắt vẫn nhắm nghiền mà mồm thì lại lẩm bẩm nói.

“Ừm được!” Diệp Mặc gật đầu.

Hắn đợi một lúc lâu, thì nàng mới vươn tay ra với vẻ không tình nguyện.

Diệp Mặc liền cúi người rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Đôi tay ngọc của nàng cũng nhẹ nhàng ôm lấy eo của Diệp Mặc, gương mặt thì tựa trên vai của hắn.

Mỗi lần nàng nằm trong lồng ngực này của Diệp Mặc thì nàng đều có một cảm giác rất an toàn.

“Ai nha! Tay của anh, đừng lộn xộn!”

“Không được, em phải đi tắm!”

Một lát sau, gương mặt mềm mại và xinh đẹp của nàng đỏ lên, rồi nhanh chóng đứng dậy, xông vào nhà tắm.

Bình Luận (0)
Comment