Một lát sau, Tô Ngọc Tình đi ra.
Nàng đã thay một bộ quần áo, một chiếc áo lông màu xanh da trời, phối hợp với một chiếc quần jean bó sát.
Chiếc áo lông cũng khá ôm người, để lộ ra những đường cong kinh người của nàng.
“Bộ này cũng rất đẹp.”
Diệp Mặc quan sát một phen rồi gật đầu.
Tô Ngọc Tình rất ít khi mặc màu xanh da trời, nhưng mặc vào vẫn cứ xinh đẹp như cũ.
“Đó là đương nhiên!”
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, rồi đi qua ôm hai đứa bé một lúc, sau đó mới ngồi xuống ăn sáng.
“Chờ dì Vân đến thì bọn mình dọn nhà đi!”
Cơm nước xong xuôi, nàng lấy một thỏi soi, rồi thoa lên đôi môi căng mọng của mình.
Hai bờ môi vốn dĩ đã mềm mại giờ lại lộ ra vẻ trơn bóng như nước, cực kỳ mê người.
“Anh có muốn thử một chút không? Cái này em vừa mua, hương vị rất khác!”
Nàng nhìn thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm, thì giơ thỏi soi lên rồi cười nói.
“Là vị bơ nhạt đúng không?” Diệp Mặc cười nói.
“Làm sao anh biết?” Tô Ngọc Tình lập tức sửng sốt.
Thỏi son Tom Frod nàng vừa mua này, hoàn toàn chính xác là có vị bơ nhạt.
“Có phải anh vụng trộm nếm qua rồi đúng không?”
“Sao có thể chứ, anh đoán ra thôi!” Diệp Mặc bật cười.
“Cái này mà cũng đoán được à?” Tô Ngọc Tình hơi líu lưỡi.
“Không được, vẫn phải cho anh nếm thử một chút.” Nàng đứng dậy, rồi hôn lên môi Diệp Mặc một cái: “Rất nhạt đúng không! Nhưng em cảm thấy rất thơm, thơm hơn mấy loại trước nhiều.”
Diệp Mặc hơi nhấp nhấp môi để thử hương vị một chút.
Người bình thường sẽ cảm thấy rất nhạt, nhưng vị giác và khứu giác của hắn nhạy bén, cho nên chỉ một chút hương vị cũng có thể phóng đại lên gấp nhiều lần.
“Cho anh nếm thử một lần nữa.”
Diệp Mặc ôm chặt người ngọc rồi hôn lên.
Cốc cốc---
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
Hai người hơi giật mình, vội vàng tách ra.
“Chắc là dì Vân đến rồi!”
Tô Ngọc Tình mấp máy môi, rồi lại lấy ra thỏi son thoa lên một chút, trên gương mặt xinh đẹp thì nổi lên hai áng mây đỏ.
Diệp Mặc vội vàng đi ra mở cửa.
“Dì Vân, lát nữa chúng ta sẽ dọn nhà!”
Diệp Mặc cười nói với Dì Vân.
“Ừm! Thế để dì dọn giúp cho, những thứ gì cần mang đi?”
Dì Vân cũng không bất ngờ.
Hôm qua dì Vân đã biết vị này mới mua một căn biệt thự đắt kinh người, hình như phải hơn 100 triệu, với lại còn không dùng tiền của Tô tiểu thư nữa. Việc này quả thật đã khiến cho dì Vân bị chấn động.
Lần đầu tiên dì Vân gặp Diệp Mặc, thì Diệp Mặc chỉ là một chàng trai trẻ đơn giản và câu nệ, nhưng có lẽ không giàu có gì, nhưng nào ngờ, bây giờ Diệp Mặc lại có thể mua được một căn biệt thự đắt như vậy.
“Không cần mang nhiều đâu ạ, bên kia cũng có hết rồi! Chủ yếu là mang trang sức và quần áo của Ngọc Tình và bọn nhỏ thôi.” Diệp Mặc nói.
“Ừm được!”
Vì Vân lên tiếng, rồi bắt đầu thu dọn.
Ba người bận rộn một trận mới chỉnh lý xong những thứ muốn mang đi, đồ vật cũng không nhiều lắm, chỉ cần hai chuyến xe là ok.
Diệp Mặc đưa người đi qua trước, sau đó lại chạy thêm hai chuyến nữa để chuyển đồ.
Ba người thu dọn một chút, chẳng mấy chốc mọi thứ đã xong xuôi.
Ăn cơm trưa xong, hai người đi ra ngoài mua đồ.
“Bọn mình mua một cái máy ảnh đi, cả khung hình nữa, rồi chụp một tấm ảnh gia đình!”
Đi dạo một lát thì bỗng nhiên Tô Ngọc Tình đề nghị.
“Ảnh gia đình? Ừm đươc!” Diệp Mặc đầu tiên là hơi giật mình, sau đó thì gật đầu.
Đúng là cần chụp một tấm ảnh gia đình!
Hắn đã chụp ảnh cho hai đứa bé, nhưng hắn và Ngọc Tình thì chưa có ảnh chụp chung.
“Hay là chụp một tấm ảnh trước, rồi anh sẽ vẽ một bức tranh gia đình, sau đó đóng khung treo ở trong biệt thự, như vậy càng có ý nghĩa kỷ niệm.” Diệp Mặc nghĩ ngợi một lát rồi nói.
[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ: vẽ một bức tranh gia đình cho bọn nhỏ, có thể nhận được một phần quà ngẫu nhiên.]
Diệp Mặc vừa nói xong thì âm thanh của hệ thống đã vang lên.
Hắn nghe xong thì hơi giật mình, không ngờ cái này cũng có thể phát động nhiệm vụ.
“Hay lắm! Anh vẽ đẹp như vậy nên chúng ta dùng tranh đi!” Tô Ngọc Tình vui vẻ nói.
Đúng là dùng tranh thì càng có ý nghĩa kỷ niệm hơn ảnh chụp.
“À mà anh vẽ đẹp như vậy, trước kia có phải anh đã vẽ người khác rồi đúng không?”
Đột nhiên, dường như nàng nghĩ đến điều gì đó, liền cau mày hỏi.
“Người khác?” Diệp Mặc khẽ giật mình.
“Đúng thế! Chính là loại không mặc quần áo ý!” Tô Ngọc Tình gật đầu.
“Khụ khụ…! Không có!” Diệp Mặc vội vàng lắc đầu.
“Thật không? Chẳng phải họa sĩ đều vẽ những thứ này à? Anh vẽ đẹp như vậy, nhất định cũng vẽ không ít đúng không?” Tô Ngọc Tình khẽ cắn bờ môi đỏ rồi cười nói.
“Tuyệt đối không có!” Diệp Mặc kiên quyết lắc đầu.
“Được rồi! Mặc kệ trước kia anh có vẽ hay không, nhưng sau này, chỉ cho phép anh vẽ mình em mà thôi!” nàng vểnh mặt lên rồi dịu dàng nói.
“Không mặc quần áo á?”
Diệp Mặc hơi giật mình, rồi bật thốt lên một câu.
“Đúng…đúng…!”
Tô Ngọc Tình ngẩn ra một lúc, rồi lắp bắp nói.
“Vậy thì nhất định phải vẽ rồi!” Diệp Mặc cười nói.
“Anh cười xấu xa như vậy làm gì, vẽ tranh là một chuyện rất thần thánh cơ mà!” Nàng đỏ mặt lên rồi hừ một tiếng: “Được rồi, mau đi mua đồ thôi!”