Hai người mua đồ xong trở về Hồ Phỉ Thúy.
“Anh chờ một lát, để em đi thay quần áo đã, quần áo của hai con cũng cần thay rồi.” Nàng vội vàng đi lên phòng thay quần áo.
Một lát sau, nàng mới đi ra, giờ phút này trên người nàng mặc một bộ váy dạ hội màu đen, đeo thêm một sợi dây chuyền kim cương sáng chói, lập tức trở nên cực kỳ lóa mắt.
“Đẹp không?”
Nàng chậm dãi đi xuống, rồi nhẹ nhành xoay một vòng trước mặt Diệp Mặc.
“Quá đẹp!”
Diệp Mặc nhìn đến mức hoảng hốt.
“Anh cũng đi thay quần áo đi, nhớ chọn bộ nào đẹp đẹp một chút, em đi thay quần áo cho con.” Nàng cười xinh đẹp nói.
Diệp Mặc đi lên tầng trên, thay một bộ âu phục màu đen, rồi đổi giàu da, sau đó sửa sang lại đầu tóc một chút, khi mọi thứ ngon lành thì hắn mới đi xuống.
“Ừm! Rất đẹp trai!”
Tô Ngọc Tình đã thay quần áo cho bọn nhỏ xong, liền đi đến sửa lại cà vạt và cổ áo cho Diệp Mặc.
Sau đó, hai người cầm máy ảnh đi vào một gian phòng.
Diệp Mặc điều chỉnh mọi thứ xong xuôi thì nhờ dì Vân chụp hộ.
“Ấn vào nút này à? Được, đơn giản mà!”
“Tách tách! Tách tách!
Rất nhanh, mấy tấm ảnh đã ra lò.
“Thật là đẹp!”
Dì Vân nhịn không được mà thán phục một câu.
Người một nhà này đều đẹp hết chỗ chê!
Tô Ngọc Tình mang bọn nhỏ đi thay quần áo, Diệp Mặc thì dựng giá vẽ lên, bắt đầu vẽ tranh.
Hắn chuẩn bị vẽ một bức tranh sơn dầu cao bằng một người, như thế treo lên tường mới đẹp.
Diệp Mặc vẽ đến tối thì mới hoàn thành.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống đang quay thưởng….]
[Chúc mừng ký chủ, thu hoạch được quyền sở hữu Tập đoàn giáo dục Dục Anh.]
Âm thanh của hệ thống vang lên.
“Tập đoàn giáo dục Dục Anh?” Diệp Mặc hơi giật mình.
Cái tên này hơi lạ, hắn đành phải lên mạng tìm hiểu một chút.
Sau đó Diệp Mặc liền kinh ngạc, thì ra đây là một tập đoàn giáo dục rất lớn, dưới cờ có rất nhiều trường tư lập, trải rộng từ nhà trẻ cho đến cấp ba đều có.
Hơn nữa, dường như đều là trường học cao cấp nhất.
“Nếu như sau này Nặc Nặc và Tĩnh Tĩnh không thi được vào trường tốt, thì có thể cho hai đứa vào đây học rồi!” Diệp Mặc cười nói.
Trong ấn tượng của Diệp Mặc thì trường công lập vẫn khá hơn một chút.
Tiếp đó, Diệp Mặc liền đóng khung bức tranh, rồi chọn một vị trí đẹp trong phòng khách, sau đó treo lên.
……
Tám giờ sáng hôm sau.
Tô Trạch Phong tỉnh dậy.
Tô Trạch Phong cảm thấy hơi đau đầu, tối qua anh ta đi uống rượu với bạn, nên uống hơi nhiều.
“Cha, mẹ!”
Tô Trạch Phong rửa mặt xong thì đi xuống nhà.
Hai người Cha Tô và Mẹ Tô đã dậy từ sớm, hai người ăn sáng xong thì ngồi ở phòng khách.
“Cha mẹ, có chuyện gì thế ạ?”
Khi Tô Trạch Phong nhìn thấy sắc mặt của hai người họ thì hơi sửng sốt một chút.
Biểu cảm của hai người giống như đang hoảng hốt, lại giống như bị một chuyện kinh người nào đó làm cho rung động vậy.
“Không phải hôm nay chúng ta đi gặp nhà thông gia sao?”
Tô Trạch Phong ngồi xuống bàn cơm ở bên cạnh rồi nói với vẻ nghi ngờ.
“Đúng thế! Đúng là đi gặp thông gia!”
Mẹ Tô gật đầu, thần sắc vẫn ngơ ngác như cũ.
“Thế hai người đang làm gì vậy?”
Tô Trạch Phong cầm một cái bánh bao, cắn một miệng rồi lẩm bẩm một câu.
“Là Tiểu Mặc…”
Cha Tô lúng ta lúng túng nói.
“Cậu ta làm sao?” Tô Trạch Phong hơi giật mình, sau đó thì lại cảm thấy vui vẻ, chẳng lẽ thằng nhãi này đã làm ra chuyện gì quá đáng, sau đó hai người chia tay rồi?
Vậy thì quá tốt rồi!
Mình đã chờ ngày này từ rất lâu rồi!
“Tiểu Mặc…đầu tư cổ phiếu kiếm được ít tiền, nên đã mua một căn biệt thự rất lớn!” Cha Tô nói xong mà biểu cảm vẫn hoảng hốt như cũ.
Đến bây giờ ông vẫn không tin nổi chuyện này.
“Ra là vậy! Thế mà con còn tưởng rằng có chuyện gì ghê gớm lắm chứ!” Tô Trạch Phong lẩm bẩm một câu, rồi lập tức hơi thất vọng.
Anh ta ăn hết một cái bánh bao, lại cầm lên một cái rồi cắn một miếng.
“Căn biệt thự đó bao nhiều tiền? Có được 10 triệu không?”
Tô Trạch Phong thuận miệng hỏi một câu, giọng điệu có chút khinh thường.
“Hơn 100 triệu!”
Me quay sáng nhìn Tô Trạch Phong rồi nói.
Động tác của Tô Trạch Phong lập tức dừng lại, biểu cảm trên mặt cũng đọng lại, sau đó, cặp mắt của anh ta trợn trừng lên như chuông đồng, bên trong chứa đầy vẻ kinh hãi và không dám tin.
“100…100 triệu?” Tô Trạch Phong kêu lên đầy khiếp sợ.
“Khụ khụ!”
Sau đó, hình như Tô Trạch Phong bị nghẹn, nên ho khan kịch liệt, gương mặt anh ta cũng đỏ bừng lên.
Tô Trạch Phong vội vàng cầm một cốc sữa bò lên uống mấy hơi, lại dùng sức vỗ vỗ vào ngực vài cái, một lát sau anh ta mới có thể nuốt xuống.
“Thật là 100 triệu?”
Tô Trạch Phong lại ngẩng đầu lên, kêu lên với vẻ khó tin.
“Đúng vậy!” Cha Tô gật đầu.
Cha Tô cũng không trách con trai mình chấn động như vậy, khi ông nghe thấy chuyện này thì ông cũng có phản ứng không kém Tô Trạch Phong.
“Điều này…điều này…điều này không thể nào!”
“Đầu tư cổ phiếu có thể kiếm tiền sao? Không đúng! Là không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
Tô Trạch Phong lắc đầu, anh ta vẫn không tin.