“Tự con xem đi!”
Cha Tô đứng dậy, lấy điện thoại di động ra, rồi cho Tô Trạch Phong nhìn mấy tấm ảnh chụp mà con gái đã gửi qua.
Tô Trạch Phong nhìn kỹ từng tấm từng tấm ảnh chụp một.
Một lát sau, Tô Trạch Phong ngẩn người ngồi tại chỗ.
Đây là quái vật gì chứ?
Đầu tư cổ phiếu mà cũng biết?
Còn lợi hại như vậy?
Tô Trạch Phong ngồi rất lâu, miệng thì ngập ngừng, nhưng không nói ra được chữ nào.
Tô Trạch Phong cũng chẳng biết nên nói gì với người em rể này nữa.
“Sao Tiểu Mặc lại có bản lĩnh lớn như vậy nhỉ?”
Mẹ Tô cau mày lẩm bẩm nói.
Bản lĩnh của người con rể này lớn đến mức khiến cho bà cảm thấy khó tin.
“Bản lĩnh lớn là chuyện tốt mà!” Cha Tô nói: “Nếu như Tiểu Mặc không có bản lĩnh, thì con gái của mình sẽ yêu thích Tiểu Mặc sao? Vậy nên nhất định là Tiểu Mặc phải có chỗ hơn người! Điều này cũng không có gì kỳ lạ cả!”
“Ông nói cũng đúng!”
Mẹ Tô nghe thấy thế thì hơi suy nghĩ, sau đó liền bình thường lại.
“Đích thật là một chuyện tốt!”
Mẹ Tô vỗ đùi một cái rồi nói, trên gương mặt thì hiện lên vẻ vui mừng.
“Đúng thế” Cha Tô trả lời một câu, rồi cũng nở nụ cười: “Tám rưỡi rồi, chúng ta dọn dẹp một chút rồi đi mua ít đồ thôi, nếu như đến muộn hơn nhà thông gia thì không hay lắm!”
Cha Tô nói xong thì đứng bật dậy, rồi quay sang nói với con trai: “Trạch Phong, con đi không? Nếu đi thì con lái xe.”
“Vâng, đi xem một chút cũng được!”
Tô Trạch Phong do dự một chút rồi gật đầu nói.
Tô Trạch Phong rất tò mò về căn biệt thự hơn 100 triệu này, nên nhất định phải đi xem một chút.
Tô Trạch Phong nói xong thì tiếp tục ăn bữa sáng, nhưng càng ăn thì càng thấy khó nuốt, cảm giác như chiếc bánh bao thơm ngào ngạt hàng ngày, giờ đã trở nên nhàm chán và nhạt như nước ốc.
Lúc trước anh ta thừa nhận, ở phương diện tài hoa thì Diệp Mặc tài giỏi hơn mình nhiều, nhưng bây giờ anh ta phát hiện, thằng nhãi này kiếm tiền cũng giỏi hơn mình rất nhiều.
Điều này đã khiến cho lòng tự tin của Tô Trạch Phong bị đả kích rất lớn!
Tô Trạch Phong lại ăn một miếng, nhưng thực sự là nuốt không trôi, anh ta dứt khoát không ăn nữa, mà đứng dậy thay quần áo, rồi lái xe đưa cha mẹ đi gặp thông gia.
Ba người đi đến một siêu thị để mua ít quà tặng.
“Biệt thự đó ở đâu ạ?”
Khi ba người lên xe thì Tô Trạch Phong hỏi.
“Hình như gọi là Hồ Phỉ Thúy thì phải!” Mẹ Tô nói.
“Hồ Phỉ Thúy?”
Tô Trạch Phong hơi giật mình, sau đó sắc mặt anh ta liền thay đổi.
Tô Trạch Phong biết khu biệt thự này, biệt thự ở nơi này cực kỳ đắt, căn rẻ nhất cũng phải hơn 100 triệu, căn đắt nhất có thể lên đến gần 200 triệu.
Tô Trạch Phong hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi mới khởi động xe xuất phát.
“Là căn số 1!”
Khi ba người tiến vào khu biệt thự, thì rất nhanh đã chạy đến cửa căn biệt thự số 1.
“Cha mẹ đến rồi! Anh, anh cũng đến à?”
Tô Ngọc Tình ôm đứa bé ra mở cửa.
Khi nàng nhìn thấy Tô Trạch Phong thì hơi kinh ngạc.
“Đến xem một chút!”
Tô Trạch Phong mỉm cười, nhưng nụ cười lại không được tự nhiên lắm.
Anh ta nhìn lướt qua bốn phía, lập tức bị căn biệt thự xa hoa này làm cho rung động, khi anh ta nhìn thấy chiếc Bugatti trong nhà để xe thì lại càng chấn động hơn.
Biệt thự cộng thêm xe thể thao, cuộc sống của thằng nhãi này tốt hơn mình nhiều.
“Ngọc Tình, em không cho cậu ta tiền đấy chứ?”
Mọi người vào nhà, rồi đi dạo một vòng, sau đó Tô Trạch Phong kéo Tô Ngọc Tình qua một bên rồi hỏi nhỏ.
“Không có đâu! Anh ấy có thể tự kiếm tiền, em cho anh ấy làm gì!” Tô Ngọc Tình buồn bực nói.
“Một xu cũng không cho à?”
Tô Trạch Phong cau mày chất vấn.
“Không!’ Tô Ngọc Tình lắc đầu.
Tô Trạch Phong bĩu môi một cái rồi không lên tiếng.
“Anh, anh sao thế? Em biết, anh vẫn không hài lòng với anh ấy, nhưng mà, anh ấy thực sự rất tốt!” Tô Ngọc Tình ôn nhu nói.
“Đúng là rất tốt!”
Tô Trạch Phong nhìn bốn phía một chút rồi gật đầu xúc động nói.
Cho dù mình có soi mói thế nào đi nữa thì cũng không thể tìm ra được tật xấu nào của thằng nhãi này, muốn mặt có mặt, muốn tài hoa có tài hoa, kiếm tiền cũng rất giỏi.
Nếu so sánh như vậy, thì đúng là thằng nhãi này tốt hơn đám người hào môn quý tộc kia nhiều.
“Anh, vậy là anh đồng ý rồi à?” Tô Ngọc Tình vui vẻ nói.
“Coi như thế đi!” Tô Trạch Phong gật đầu với vẻ không tình nguyện.
“Vậy thì quá tốt rồi!”
“Em nhớ phải kiềm chế cậu ta một chút đấy, đầu tư cổ phiết không đơn giản đâu, khi may mắn thì có thể kiếm được, nhưng cũng có thể lập tức thua lỗ, em phải bảo cậu ta tập trung vào nghề chính đi, an an ổn ổn kiếm tiền là được rồi.” Tô Trạch Phong trịnh trọng nói.
“Vâng! Em biết rồi!” Tô Ngọc Tình gật đầu.
“À đúng, cậu ta đâu rồi?”
Lúc này Tô Trạch Phong mới nhớ ra, mình đến lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy Diệp Mặc.
“Anh ấy ra ga rồi!” Tô Ngọc Tình nói’
“Ừ!”
Tô Trạch Phong gật đầu, không nói gì nữa.
Anh ta đi vào phòng khách, khi nhìn thấy bức tranh ở trên tường thì lại hơi xuất thần.
Người em rể này thật là lợi hại!
Rất lâu sau, Tô Trạch Phong lắc đầu, trong lòng cảm khái một câu.