Ga xe lửa.
Diệp Mặc đợi một lát thì nhìn thấy cha mẹ ở trong đám người.
Dáng vẻ của hai người đều thay đổi rất nhiều, một người thì mặc âu phục, còn một người thì mặc váy, hoàn toàn khác với dáng vẻ mộc mạc bình thường.
“Con trai, thấy được không?”
Cha Diệp nhìn thấy con trai mình thì chỉ vào bộ âu phục của mình rồi vui cười hớn hở.
Rất lâu rồi ông không mặc trang phục chính thức như vậy, ông vừa mua bộ âu phục mới tinh này hôm qua.
“Quá đẹp!” Diệp Mặc cười nói.
Cha Diệp nghe xong thì càng vui vẻ.
“Cả đoạn đường cha của con chỉ làm màu thôi!” Mẹ Diệp lườm một cái.
“Mẹ, bộ váy này của mẹ cũng rất đẹp.”
Diệp Mặc quan sát một phen rồi khen.
“Thật à?”
Mẹ Diệp cúi đầu quan sát rồi cũng hơi vui vẻ: “Vốn dĩ mẹ còn muốn mua một sợi dây chuyền nữa, nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp, nên không mua nữa, nhà chúng ta luôn giản dị, nên không cần mấy thứ đó.”
“Con trai, dạo này công việc của con thế nào?”
“Ông nội của con à? Thân thể vẫn rất tốt! Ông ba? Cũng rất tốt, dạo này ông ba của con đã ăn uống tốt hơn rồi, mọi chuyện đều tốt!”
Ba người vừa đi vừa trò chuyện.
Sau khi mua vài thứ thì ba người đi về Hồ Phỉ Thúy.
“Đến rồi!”
Xe vừa vào cửa, thì Cha Tô và Mẹ Tô đã nhiệt tình đi ra nghênh đón.
“Ngại quá, chúng tôi tới muộn!”
Cha Diệp xuống xe, rồi nói với vẻ áy náy.
“Ấy! Không muộn không muộn! Vào nhà thôi, hai nhà chúng ta tâm sự một chút…Tôi nghe Tiểu Mặc nói ông câu cá rất giỏi à, khi nào chúng ta cùng đi câu đi?”
Cha Tô cười to một tiếng, rồi lôi kéo Cha Diệp đi vào trong nhà.
“Được! Tôi cũng nghe nói ông câu cá rất lợi hại!”
Cha Diệp nghe xong cũng cười nói.
Hai người có sở thích chung, nên rất dễ nói chuyện.
Diệp Mặc cất xe xong thì đi vào nhà, rồi bắt đầu làm cơm.
“Tiểu Mặc thật tài giỏi! Cái này không phải là ảnh chụp mà là Tiểu Mặc vẽ đấy!”
Hai người đàn ông thì trò chuyện câu cá, còn hai người phụ nữ ngồi một bên thì trò chuyện việc bức tranh.
Bức tranh treo tường này rất bắt mắt, vừa vào phòng khách là nhìn thấy ngay, nhìn thoáng qua thì giống như một tấm ảnh vậy, nhưng khi nhìn kỹ lại thì mới nhận ra đây là một bức tranh!
“Đây là vẽ à? Tôi còn tưởng là ảnh chụp nữa chứ!”
Mẹ Diệp giật mình.
Bà thật sự không nhận ra.
“Trước đây tôi cũng không biết, Tiểu Mặc lại có tài nghệ này.” Sau đó, Mẹ Diệp lại cảm khái một câu.
“Tiểu Mặc ưu tú như vậy, cũng là nhờ hai người dạy tốt!”
Hai người hàn huyên một lát, thì Mẹ Tô thở dài nói.
“Không không không, Ngọc Tình mới tốt, là hai người dạy tốt mới đúng.” Mẹ Diệp vội vàng nói.
“Ha ha! Đều tốt! Đều tốt!”
Mẹ Tô lập tức cười to.
“Mẹ, mời mẹ uống trà!”
Tô Ngọc Tình mang vài chén trà đến phòng khách.
“Ừm tốt!”
Hai người mỗi người nhận một chén trà.
“Ngọc Tình thật xinh đẹp!” Mẹ Diệp quan sát một phen rồi cười nói.
Đến tận bây giờ bà vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, không ngờ con trai mình lại có thể tìm được một cô vợ như này.
“Tiểu Mặc cũng thế mà, hai đứa rất xứng đôi!”
Mẹ Tô cũng cười nói.
Hai người cứ thay phiên khen đối phương, tiếng cười vang lên không ngừng.
“Anh, anh cũng uống trà đi!”
Tô Ngọc Tình cầm chén trà cuối cùng đặt ở trước mặt Tô Trạch Phong.
Tô Trạch Phong mỉm cười, sau đó anh ta lại liếc nhìn về phía nhà bếp.
Tiếp theo, anh ta lắc đầu một cái rồi thu hồi ánh mắt, an tâm uống trà.
Tô Trạch Phong cũng thấy cha mẹ của Diệp Mặc là người rất tốt, có vẻ như là một gia đình khá an phận, như vậy thì sau này Ngọc Tình cũng sẽ không phải chịu tủi nhục gì.
Diệp Mặc bận rộn hơn một tiếng trong nhà bếp mới làm xong đồ ăn.
Hai gia đình ngồi xuống, bắt đầu ăn uống hết sức náo nhiệt.
Lần này, Cha Tô cũng không dám để Diệp Mặc uống rượu nữa, mà lại tìm Cha Diệp uống rượu, hai người cũng uống không nhiều, chỉ vài chén thôi. Bởi vì hai người đã hẹn nhau chiều nay đi câu cá, nếu như uống say thì sẽ không đi được.
“Trạch Phong, con đưa chúng ta về nhà cầm đồ câu đã! Rồi lát nữa con đưa chúng ta đi luôn.”
Cơm nước xong xuôi, mọi người trò chuyện thêm một lát, rồi Cha Tô đứng dậy nói.
Tô Trạch Phong lên tiếng rồi đứng dậy đi lấy xe.
Mẹ Tô thì ở lại chơi với hai đứa bé.
“Anh trai em nói là đã tiếp nhận anh rồi đó!”
Diệp Mặc dọn dẹp nhà bếp xong thì bị Tô Ngọc Tình kéo ra ngoài thì thầm.
“Thật à?” Diệp Mặc hơi giật mình.
Vừa rồi trên bàn cơm, Diệp Mặc cũng có cảm giác, hình như thái độ của người anh trai này của Ngọc Tình đã khá hơn một chút.
“Đúng thế! Thật ra thì anh trai em cũng không xấu đâu, anh ấy còn bảo em nhắc nhở anh không nên trầm mê vào đầu tư cổ phiếu, sẽ thua lỗ!” Tô Ngọc Tình gật đầu.
“Anh biết rồi!” Diệp Mặc mỉm cười.
Người bình thường đầu tư cổ phiếu thì khẳng định là thua lỗ, nhưng hắn thì khác, hắn có kỹ năng Tuệ Nhãn.
“Anh em mẹ của chúng ta kìa.”
Tô Ngọc Tình nhìn về phía phòng khách rồi cười vui vẻ.
“Đúng vậy nhỉ!” Diệp Mặc cũng mỉm cười.
Cha mẹ của hai bên quan hệ tốt, thì chuyện của hắn và Ngọc Tình cũng sẽ thuận lợi hơn.