Buổi chiều, Diệp Mặc đi phòng làm việc Live stream một lúc.
Hai ngày nay đã không Live stream rồi.
Chạng vạng tối, Diệp Mặc đi đón cha mình và Cha Tô.
Hai người đều có thu hoạch không nhỏ, khi nhìn thấy Diệp Mặc đến thì đều cười toét cả miệng.
Ăn cơm tối xong, Diệp Mặc mới chở Cha Tô và Mẹ Tô về nhà.
Buổi tối, khi nằm ngủ thì Diệp Mặc mới nhớ đến chuyện ký tên, hắn bảo Tô Ngọc Tình ký thêm vài tấm nữa, chẳng may sau này có ai muốn thì hắn không cần phải tìm nàng nữa.
“Ngày mai, anh đưa em đi! Em có một đống album và ảnh ký tên ở chỗ chị Mạn Ny!”
Tô Ngọc Tình tắm rửa xong thì trùm khăn tắm đi ra.
“Ừm được!” Diệp Mặc lên tiếng.
“Dạo này hơi lạnh, nên da thịt hơi khô!” nàng lau tóc xong, thì lấy một lọ kem dưỡng da ra để thoa.
“Để lát nữa đi! Dù sao cũng phải tắm lại!” Diệp Mặc cười nói.
Tô Ngọc Tình hơi giật mình, ngay sau đó, trên gương mặt mềm mại và xinh đẹp của nàng liền hiện lên hai áng mây đỏ.
“Anh chờ một lát đã!”
Nàng cởi khăn tắm ra, rồi thay một bộ đồ lót cực kỳ gợi cảm.
Sáng hôm sau.
Diệp Mặc vẫn dậy từ rất sớm.
“Em không ngủ thêm một lát à?”
Diệp Mặc thấy Tô Ngọc Tình cũng dậy theo thì kinh ngạc nói.
“Có cha mẹ ở đây, thì sao em có thể ngủ nướng được!” Tô Ngọc Tình ngáp một cái, có vẻ hơi mệt mỏi.
Tối hôm qua ngủ hơi muộn.
“Sao anh không buồn ngủ chút nào vậy?”
Nàng thấy tinh thần của Diệp Mặc vẫn rất phấn chấn thì hơi buồn bực.
Hai người đều ngủ muộn như nhau, dựa vào cái gì mà tinh thần của anh ấy lại tốt như vậy?
Hơn nữa, tối hôm qua người mệt chính là anh ấy.
“Em ngủ thêm một lát thì hơn!”
Diệp Mặc rửa mặt xong thì quay lại, hắn ngồi xuống bên giường rồi nắm nhẹ bàn tay của nàng.
Khi Diệp Mặc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp không chút tì vết này thì lại không nhịn được mà hôn một cái lên môi nàng: “Anh xuống trước đây!”
“Ừm!” nàng nở một nụ cười xinh đẹp rồi gật đầu.
Chờ Diệp Mặc đi xuống, thì nàng mới đứng dậy, rồi đi qua nhìn hai đứa bé ở trong nôi.
Rạng sáng nay hai đứa bé náo loạn rất lâu, bây giờ thì ngủ rất ngon lành.
Nàng cúi người hôn mỗi đứa một cái, rồi mới đi về phía phòng tắm.
“Cha mẹ!”
Tô Ngọc Tình rửa mặt xong, trang điểm một chút rồi bế hai đứa bé đi xuống.
“Lát nữa con phải đi làm việc, nên hôm nay đành phải nhờ cha mẹ chiếu cố bọn nhỏ rồi!”
“Được mà được mà! Con cứ yên tâm làm việc đi!”
Mẹ Diệp cười nói.
“Hai người các con cứ làm việc cho tốt là được, những ngày này chúng ta sẽ trông bọn nhỏ cho.”
Cha Diệp nhìn thoáng qua con trai đang bận rộn trong nhà bếp rồi nói.
Mọi người ăn sáng xong, Diệp Mặc liền dẫn Tô Ngọc Tình ra ngoài.
“Hôm nay lái chiếc này đi!”
Tô Ngọc Tình đưa tay chỉ vào chiếc Bugatti rồi nói: “Em vẫn chưa từng ngồi xe Bugatti bao giờ!”
“Ok!” Diệp Mặc đi lấy chìa khóa, rồi mở cửa xe.
“Đúng là thấp thật!”
Tô Ngọc Tình quan sát bên trong một chút, rồi thò một cái chân ngọc vào trong xe để thăm dò.
Nàng phải phí một phen sức lực mới ngồi được xuống.
“Không thoải mái bằng chiếc Lamborghini kia!”
Nàng thắt dây an toàn xong rồi nói nhỏ: “Có điều, cũng khá hay!”
“Thỉnh thoảng ngồi một chút cũng được!”
Diệp Mặc cười nói: “Ngồi vững nhé!”
Diệp Mặc nói xong, thì một tiếng nổ vang lên, chiếc xe thể thao đã được khởi động.
“Mịa nó!”
Nửa tiếng sau, khi Dương Mạn Ny nhìn thấy chiếc xe thể thao chất như nước cất này thì không khỏi trợn mắt há mồm.
“Bugatti cơ à!”
“Diệp Mặc, là của anh thật à?”
Khi nhìn thấy hai người xuống xe thì Dương Mạn Ny kích động nói.
“Không đúng, giờ phải gọi anh là Cổ Thần mới đúng!”
Sau đó Dương Mạn Ny nhớ ra điều gì đó, lập tức đổi giọng.
“Quá khen rồi!” Diệp Mặc cười nói.
“Ấy! Khiêm tốn làm gì, anh có thể kiếm nhiều tiền từ việc đầu tư cổ phiếu như vậy, không phải Cổ Thần thì là gì, lúc nào cho tôi ké với!” Dương Mạn Ny cười nói.
“Chị Mạn Ny, đầu tư cổ phiếu không đáng tin đâu, bây giờ có thể kiếm được, nhưng có lẽ sau này sẽ thua lỗ nhiều hơn, vẫn không nên đụng vào thì tốt hơn.” Tô Ngọc Tình đi qua rồi nói.
“Em nói cũng đúng!”
Dương Mạn Ny hơi giật mình, rồi lại nhớ đến những đau đớn và thê thảm trong việc đầu tư cổ phiếu ngày xưa của mình.
“Anh đi đây!”
Diệp Mặc vẫy tay chào rồi quay lại xe.
“Chà chà! Chị không ngờ đấy!”
Dương Mạn Ny nhìn chiếc xe thể thao đi xa rồi thở dài nói.
Thời điểm vừa gặp mặt, thì tên này nghèo rớt mồng tơi, cả một bộ quần áo ra dáng cũng không có, phải nhờ Ngọc Tình mua cho anh ta. Nhưng bây giờ thì sao, anh ta mua biệt thự lớn, lái xe thể thao vài chục triệu.
“Ngọc Tình, sau này em phải trông chừng anh ta kỹ vào, trước kia anh ta chỉ đẹp trai mà thôi! Nhưng giờ anh ta không chỉ đẹp trai mà còn có tiền nữa, có rất nhiều cô gái sẽ điên cuồng vì anh ta! Em thử nhìn tài khoản của anh ta mà xem, sắp có 40 triệu fan rồi nè, sau này anh ta mà lộ mặt, thì phải kinh khủng lắm đấy!”
Dương Mạn Ny quay người, dẫn Tô Ngọc Tình vào trong, rồi vừa đi vừa nhắc nhỏ.
“Em biết rồi! Chị yên tâm đi!” Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì cười không ngừng, liên tục gật đầu.