Đúng lúc này, mấy nhân viên phục vụ mang mấy chai rượu đi vào hàng ghế dài của Diệp Mặc.
“Bọn tôi không gọi những thứ này mà?” Lý Vũ Bằng nhìn thấy thế thì hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Có người tặng bàn của ngài những thứ này, tiền cũng đã thanh toán rồi!”
Nhân viên phục vụ nói xong thì đặt mấy chai rượu lên bàn, rồi quay người rời đi.
“Ai tặng thế nhỉ?”
Đám người Lý Vũ Bằng đều hơi sửng sốt.
“Nhất định là tặng cho tôi!”
Phương Hiểu Kiệt cười nói.
Đây rõ ràng là tặng cho mình mà.
Mình nổi tiếng như vậy, đi đâu cũng có người nhận ra, nên có người tặng mình vài chai rượu cũng là chuyện quá bình thường.
“Hôm nay mọi người may mắn mới có thể dính ánh sáng của tôi đấy, em Dung, chúng ta cạn một ly nào!”
Phương Hiểu Kiệt đứng dậy, mở một chai rượu ra, rồi rót cho mình một ly.
“Anh ta có mặt mũi như thế cơ à?”
Đám người Lý Vũ Bằng đều hơi kinh ngạc.
Nhưng họ nghĩ lại thì thấy cũng đúng, tên này có hơn 10 triệu fan hâm mộ, cũng coi như là khá có tiếng tăm, có lẽ cũng thường xuyên đến mấy quán bar chơi, nên gặp người quen tặng vài chai rượu cũng là bình thường.
“Người anh em, làm một ly thôi!”
Phương Hiểu Kiệt mời mấy cô gái một ly xong, thì cầm ly rượu quay sang nhìn Diệp Mặc.
“Tôi không uống rượu!”
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, rồi cầm ly soda lên.
“Không uống rượu? Thế anh đi quán bar làm gì? Chẳng lẽ anh không nể mặt tôi à?”
Phương Hiểu Kiệt sầm mặt lại.
Tên này thực sự dám không nể mặt mình à!
Đáy lòng Phương Hiểu Kiệt hơi khó chịu, nhưng cũng không phát tác, mà chỉ nghĩ là người này đang ghen tỵ mình.
“Em Dung, chúng ta lại uống vài ly đi!”
Phương Hiểu Kiệt nhìn về phía mấy cô gái rồi nói.
Mọi người uống được một lúc, thì thấy cách đó không xa, có mấy bóng người đang gạt đám đông ra để đi đến.
Phương Hiểu Kiệt ngẩng đầu lên nhìn thì hơi ngơ ngác.
Anh ta nhận ra vài người trong số đó, đều là phú nhị đại ở trong vòng, còn có một người là ông chủ của quán bar này.
“Đúng rồi, nhất định là ông chủ quán bar đã tặng rượu, bọn họ đi qua đây là để gặp mình!”
Phương Hiểu Kiệt suy nghĩ đến đây thì lập tức mừng rỡ.
Khi đám người này đi đến gần, thì Phương Hiểu Kiệt cầm ly rượu đứng lên.
“Ông chủ Hồng, cảm ơn rượu của anh nhé!”
Phương Hiểu Kiệt quay sang hô lên một câu với ông chủ của quán bar, lại nhìn về phía mấy phụ nhị đại bên cạnh, chuẩn bị mời rượu bọn họ.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Phương Hiểu Kiệt liền cứng lại.
Mấy phú nhị đại này đi đến, nhưng không thèm liếc mắt nhìn anh ta chút nào, mà trực tiếp đi qua mặt anh ta, hoàn toàn không nhìn anh ta.
Phương Hiểu Kiệt cầm ly rượu ngẩn người tại chỗ.
Không chỉ mấy phú nhị đại, mà cả ông chủ Hồng cũng hoàn toàn không để ý đến anh ta.
Đây là…chuyện gì thế này?
Phương Hiểu Kiệt mờ mịt, sau đó quay đầu nhìn về phía đoàn người.
Sau khi thấy rõ thì toàn thân anh ta chấn động như bị sét đánh, đôi mắt trừng to với vẻ khó tin.
Đoàn người này đi về phía người thanh niên đẹp trai kia, giống như là đến đây để tìm người này vậy.
Tại sao lại như vậy?
Lẽ nào tên này còn có mặt mũi hơn mình, nổi tiếng hơn mình sao?
“Ông chủ Hồng, mọi người…? Rượu này, không phải tặng cho tôi à?”
Phương Hiểu Kiệt lúng ta lúng túng hỏi.
Ông chủ Hồng nghe thấy thế thì cau mày lại, nhất thời không nhận ra người này là ai.
“Cậu là thằng méo nào?” Hồ Nhất Phàm quay đầu đánh giá Phương Hiểu Kiệt một phen rồi mắng: “Cậu nghĩ cậu là ai mà còn tặng rượu cho cậu? Rượu này là tặng cho anh Diệp của tôi!”
Phương Hiểu Kiệt lập tức ngây dại.
Anh Diệp của tôi?
Chẳng lẽ tên này cũng là phú nhị đại?
Bằng không thì sao đám phú nhị đại này lại tôn kính với anh ta như vậy, còn gọi anh ta là anh nữa!
Ừng ực!
Phương Hiểu Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tâm trạng cũng hơi hoảng hốt.
Mặc dù Phương Hiểu Kiệt là một người nổi tiếng có 10 triệu, kiếm được không ít tiền, nhưng mà, sao có thể so sánh với đám phú nhị đại này được, các mối quan hệ của người ta lợi hại hơn Phương Hiểu Kiệt nhiều.
Hậu quả của việc đắc tội với đám người này khá nghiêm trọng.
Phương Hiểu Kiệt nhìn mấy chai rượu ở trước mặt thì lại thấy cực kỳ xấu hổ.
Thì ra những chai rượu này không phải tặng cho mình, nhưng mình lại tưởng là tặng mình, thực sự quá mất mặt!
“Mấy chai rượu này…là tặng anh Diệp á?”
Đám người Lý Vũ Bằng cũng ngẩn ra.
Bọn họ cũng tưởng là mấy chai rượu này là tặng Phương Hiểu Kiệt, dù sao thì người ta cũng khá nổi tiếng, nhưng không ngờ lại là tặng Diệp Mặc!
Còn có mấy người này là ai? Vì sao tôn kính với Diệp Mặc như vậy?
Người kia hình như là Ông chủ Hồng nào đó!
Lẽ nào là ông chủ của quán bar này sao?
Sao anh ta lại đến đây?
Bọn họ nhìn hai bên một chút, trong lòng cảm thấy mờ mịt và khó tin.