Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 240 - Chương 240: Người Con Rể Này Của Bà Không Tốt Lắm Nhỉ!

Chương 240: Người con rể này của bà không tốt lắm nhỉ! Chương 240: Người con rể này của bà không tốt lắm nhỉ!

Hơn tám giờ sáng, Diệp Mặc tỉnh dậy.

Hắn làm bữa sáng xong thì chạy ra ngoài mua vài thứ, hôm nay bọn họ muốn đi qua nhà cha mẹ Tô Ngọc Tình để ăn bữa cơm trưa, cho nên hắn phải đi mua vài món quà.

“Em xem những thứ này đã đủ chưa!”

Diệp Mặc trở về thì hỏi Tô Ngọc Tình.

Tô Ngọc Tình đang mặc một chiếc áo lông cao cổ màu đen, bên dưới là một cái quần jean, cách ăn mặc khá là đơn giản, nhưng mặc trên người nàng lại rất đẹp.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng thì được trang điểm nhẹ, rất long lanh và rung động lòng người.

“Những chai rượu này là cho cha em! Những thứ này thì là cho mẹ em, còn đám đồ chơi, sữa bò và rượu vang này thì cho nhà anh trai em, ok rồi!”

Tô Ngọc Tình kiểm lại một chút, rồi gật đầu hài lòng.

Hơn 9 giờ, bọn họ bắt đầu xuất phát.

Khi đến nơi thì đã gần 10 giờ.

“Căn biệt thự này cũng rất đẹp nhỉ!”

Khi xe dừng lại, Cha Diệp và Mẹ Diệp xuống xe trước.

Mẹ Diệp nâng mắt lên đánh giá một phen, rồi cảm khái một câu.

“Mọi người đến rồi à!”

Cha Tô đang làm cá, thấy mọi người đến thì vội vàng rửa tay rồi đi ra nghênh đón.

“Chiều nay có đi không?”

Cha Tô kéo Cha Diệp sang một bên rồi hỏi nhỏ.

“Đi chứ!” Cha Diệp gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi!”

Cha Tô lập tức hưng phấn.

Diệp Mặc đỗ xe xong thì đi xuống cầm mấy túi đồ, sau đó mới cùng Tô Ngọc Tình đi vào nhà.

“Cha, mẹ con đâu?”

Tô Ngọc Tình vào nhà thì không nhìn thấy mẹ mình, liền quay sang hỏi.

“Mẹ con ở bên trong ý, bà ấy đang nói chuyện với bạn ở trong đấy.” Cha Tô nói.

“Ah!” Tô Ngọc Tình lên tiếng rồi đi vào.

Nàng nhìn thấy mẹ của mình trong phòng khách, bên cạnh còn có một người phụ nữ khoảng tầm 50 tuổi, bà ta mặc một thân hàng hiệu, trên cổ còn có một sợi dây chuyền trân châu rất to, trên mặt thì trang điểm rất dày.

Tô Ngọc Tình nhận ra người này.

Người này họ Dương, là bạn của mẹ nàng, lúc trước bà ta cũng đã đến đây vài lần, dường như bà ta rất nhiệt tình với nàng, nhưng nàng thì lại không thích người này lắm.

“Ngọc Tình, cháu về rồi à!”

Dương Xuân Hoa nhìn thấy Tô Ngọc Tình thì lập tức cười đến toét cả miệng.

“Chào dì Dương!”

Tô Ngọc Tình mỉm cười, rồi lễ phép chào một tiếng.

Dương Xuân Hoa đang định lên tiếng thì lại nhìn thấy Diệp Mặc ở phía sau.

“Đây là…?”

Sắc mặt của bà ta lập tức đọng lại, rồi thì thào hỏi một câu.

“Ừm! Tôi quên giới thiệu với bà, đây là con rể của tôi, hôm nay nó mang người nhà đến đây chơi.”

Mẹ Tô thấy thế thì hơi chần chờ một chút nhưng vẫn nói.

“Con…con rể?”

Biểu cảm của Dương Xuân Hoa lâp jtwsc cứng đờ, bà ta sửng sốt khoảng tầm mười mấy giây đồng hồ thì mới lấy lại tinh thần, trên gương mặt được trang điểm dày đặc của bà ta đã trở nên cực kỳ khó coi.

“Sao bà không nói với tôi là bà có con rể?”

Dương Xuân Hoa giận tái mặt, nhỏ giọng trách mắng, giọng điệu của bà ta rất không khách khí.

“Việc này…bà cũng không hỏi mà!” Mẹ Tô lúng túng nói.

Mẹ Tô biết Dương Xuân Hoa này rất yêu thích Ngọc Tình, muốn để Ngọc Tình làm con dâu của mình, nên bà ta có phản ứng như vậy cũng là bình thường.

Dương Xuân Hoa cau mày, sắc mặt cũng đã hơi âm trầm.

Sau đó, bà ta lại giương mắt lên quan sát Diệp Mặc từ trên xuống dưới một lần.

Rất nhanh, trong mắt bà ta đã hiện lên vẻ khinh miệt.

Nhìn cái tướng mạo này thì biết không phải dạng đàng hoàng và có thực lực rồi.

Mình thực sự không ngờ con bé Ngọc Tình này lại nông cạn đến mức chỉ biết nhìn mặt!

“Người con rể này của bà cũng không tốt lắm nhỉ!” Khóe miệng bà ta nhếch lên một cái, rồi nói với giọng the thé: “Ánh mắt của bà rất cao cơ mà, sao bà lại đồng ý cho Ngọc Tình dẫn loại người này về nhà chứ?”

“Con rể tôi…rất tốt! Rất có bản lĩnh!”

Mẹ Tô mỉm cười, nhưng sắc mặt đã hơi không tự nhiên.

“Chỉ bằng cậu ta? Cậu ta có bằng một phần của con trai tôi không?”

Dương Xuân Hoa cười nhạo: “Theo tôi thì bà già nên hồ đồ rồi, vì hạnh phúc tương lai của Ngọc Tình thì bà phải tìm người đáng tin cậy, có thực lực! Chứ đừng tìm loại người như này, như vậy mới tốt cho Ngọc Tình!”

“Dì Dương, dì có ý gì?”

Sắc mặt của Tô Ngọc Tình cũng thay đổi.

“Ngọc Tình, cháu đừng giận… dì nói những lời này cũng vì muốn tốt cho cháu thôi!” Dương Xuân Hoa vẫn nói với giọng the thé: “Tìm đàn ông thì không thể xem mặt, quá đẹp trai thì không đáng tin cậy đâu! Dì là người từng trải nên dì biết!”

“Dì Dương, cháu tìm ai thì cũng không cần dì phải quan tâm.”

Sắc mặt Tô Ngọc Tình lạnh xuống, rồi nói không chút khách khí.

Sắc mặt Dương Xuân Hoa cũng thay đổi, bà ta bĩu môi rồi đứng lên nói: “Được rồi! Tôi không nói nữa, tôi mặc kệ chuyện nhà các người, sau này các người đừng tim tôi nữa!”

Dương Xuân Hoa nói xong thì vặn vẹo vòng eo núc ních thịt đi ra ngoài.

“Mẹ, mẹ tìm bà ta làm gì?”

Tô Ngọc Tình cau mày hỏi.

Mẹ Tô liếc nhìn Diệp Mặc một chút, rồi cười ngượng ngùng.

Sau đó bà cười khổ nói: “Là vì chuyện đi nhà trẻ của Tuấn Huy.”

“Bên này cũng có nhà trẻ cơ mà?” Tô Ngọc Tình buồn bực nói.

Chung quanh đây cũng có nhà trẻ công lập mà.

Bình Luận (0)
Comment