Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 242 - Chương 242: Dương Xuân Hoa Mờ Mịt (2)

Chương 242: Dương Xuân Hoa mờ mịt (2) Chương 242: Dương Xuân Hoa mờ mịt (2)

“Đúng là khá đáng tiếc!” Dương Đức Tài gật đầu.

Ông ta cũng biết Tiểu Lỗi vẫn luôn thích vị Tô Thiên Hậu này.

Xác thực là cô ta xinh đẹp giống như người trời vậy!

Điều quan trọng nhất là, cô ta có tiền, cô ta hot nhiều năm như vậy, nên tài sản của cô ta ít nhất cũng phải có vài trăm triệu!

Ai mà chẳng muốn cưới một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại còn có tiền như vậy chứ!

“Nhà bọn họ hồ đồ rồi nên mới kiếm một người con rể như vậy, sau này bọn họ nhất định xui xẻo, có lẽ bọn họ sẽ phát sinh vài chuyện lộn xộn nào đó, có lẽ chút tiền của nhà họ cũng không giữ lại được!” Dương Xuân Hoa lại hùng hùng hổ hổ.

Khi nhắc đến chuyện tiền thì bà ta lại đau lòng.

Bà ta luôn coi Ngọc Tình là vợ của con trai mình, cho nên bà ta vẫn luôn nhớ thương tiền của Ngọc Tình.

Tuy rằng nhà họ có chút tiền, nhưng mấy năm nay con trai mình lập nghiệp đã thua lỗ không ít tiền, nếu như cưới được Ngọc Tình thì có thể bổ sung lại rồi.

“Chị, thế em cứ bổ sung ba danh ngạch này vào trước đã nhé! Chị xác định bỏ qua nhà họ Tô rồi đúng không?” Tô Thiên Hậu nói

“Điều này…”

Dương Xuân Hoa hơi do dự: “Hay là… để chị hỏi lại một chút xem sao đã!”

Bà ta vẫn nhớ thương Tô Ngọc Tình, nếu như hiện giờ bỏ qua nhà họ Tô, thì sau này con trai mình sẽ không còn chút cơ hội nào nữa.

Dương Xuân Hoa cúp máy, rồi gọi điện thoại cho Mẹ Tô.

“Bà muốn danh ngạch kia cũng được, nhưng mà tôi không giám giá cho bà nữa, bà phải trả giá gốc là 200 nghìn!” Dương Xuân Hoa cười nói.

“Không cần!” Mẹ Tô từ chối rất lạnh lùng.

Khuôn mặt tươi cười của Dương Xuân Hoa lập tức đọng lại.

Sau đó, khuôn mặt của bà ta biến thành cực kỳ khó coi.

Mình muốn cho đối phương một cơ hội nên mới gọi cuộc điện thoại này, không ngờ đối phương lại không nể mặt mũi như vậy.

“Bà nghĩ kỹ chưa? Qua thôn này liền không có tiệm này đâu(*)!”

(*) ý nói cơ hội cuối cùng.

Dương Xuân Hoa lạnh giọng quát lên, giọng điệu thì rất không khách khí.

“Không cần, con rể tôi cũng có quan hệ ở Dục Anh, tôi đã bảo nó đi hỏi rồi, được hay không cũng không sao cả, sau này bà cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.” Mẹ Tô nói xong thì lập tức dập điện thoại.

“Tút tút…!”

Khi Dương Xuân Hoa nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, thì gương mặt mo của bà ta đã tái nhợt.

“Mịa nó! Cho thể diện mà còn không cần!”

Dương Xuân Hoa nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Chị, sao rồi chị?”

Dương Xuân Hoa lại gọi điện thoại cho Dương Đức Tài.

“Đừng nói nữa, xúi quẩy!” Dương Xuân Hoa tức giận nói: “Chị có ý tốt nên mới cho bà ta một cơ hội, thế mà bà ta lại không cần, bà ta còn nói, con rể bà ta có quan hệ ở Dục Anh, chị nhổ vào! Chỉ bằng người con rể kia của bà ta thì có cái rắm quan hệ, vừa nhìn là biết tên đó là một tên mặt trắng nhỏ, phế vật!”

Dương Đức Tài cũng cười.

Ông ta không biết con rể của nhà họ Tô này có phải phế vật hay không, nhưng ông ta biết danh ngạch nhập học luôn nằm trong tay mình, dù cho tên này có nhiều tiền và có bản lãnh đến đâu đi nữa, thì chỉ cần mình không mở miệng thì cũng chẳng làm được gì.

“Em thấy nhà họ Tô si tâm vọng tưởng(*) thôi!”

(*) ý nói hy vọng hão huyền, mình chưa nghĩ được từ nào hay hơn.

Dương Đức Tài cười nói, trong giọng nói còn có vài phần châm chọc.

Nhà họ Tô này không nể mặt chị mình, cũng chính là không nể mặt Dương Đức Tài mình, coi như nhà họ có giàu có đến đâu đi nữa thì cũng đừng hòng cho con cháu mình vào đây học.

“Theo chị thì bà ta sẽ quay lại để cầu xin chị, đến khi đó, thì giá sẽ không phải là 200 nghìn nữa đâu!”

Dương Xuân Hoa cũng nhếch miệng cười giễu cợt.

“Ha ha!”

Dương Đức Tài cười to một tiếng, rồi cầm chén trà lên uống một ngụm rất thích ý.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn đập, có vẻ như có một đoàn người đang chạy nhanh đến đây.

Dương Đức Tài lập tức giật mình, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã bị đạp ra, một đám người có khí thế hung hăng xông vào phòng.

Dương Đức Tài đứng lên, ông ta vừa định quát to thì lại ngẩn người ra.

Ông ta nhận ra người dẫn đầu này, người này chính là Tổng giám đốc Lô, chính là Tổng giám đốc của Tập đoàn giáo dục Dục Anh!

Phía sau Tổng giám đốc Lô còn có cả viện trưởng nhà trẻ, và một đám người ông ta không nhận ra.

“Tổng… Tổng giám đốc Lô?”

Dương Đức Tài bật thốt lên một câu.

Tại sao Tổng giám đốc Lô lại ở đây?

Đây chính là Tổng giám đốc của toàn bộ tập đoàn đấy, sao một nhân vật lớn như vậy lại xuất hiện ở trong nhà trẻ này? Lại còn đạp cửa của một viện trưởng bộ môn nho nhỏ như mình nữa?

“Alo! Đức Tài!”

Điện thoại di động ở trên bàn truyền ra tiếng nói của Dương Xuân Hoa.

Dương Đức Tài cũng không để ý, trên mặt ông ta lộ ra vẻ cực kỳ cung kính rồi cúi người nói: “Tổng giám đốc Lô, và cả viện trưởng nữa, sao mọi người lại đến đây? Là kiểm tra đột xuất à?”

“Dương Đức Tài, anh đã bị đuổi việc!”

Lô Chí Đông tiến lên một bước rồi lạnh lùng quát lên: “Chúng tôi đã báo cảnh sát những chuyện anh làm rồi, tập đoàn cũng sẽ khởi tố anh, anh chờ vào nhà lao ngồi đi!”

Ầm----

Toàn thần Dương Đức Tài run rẩy, chén trà trong tay ông ta cũng bị rơi xuống đất vỡ tan.

Nhưng ông ta vẫn hồn nhiên không biết, mà chỉ ngu ngơ đứng đó, khuôn mặt ông ta thì đã biến thành trắng bệch.

Đầu dây điện thoại bên kia cũng vang lên một tiếng cạch, hình như có thứ gì bị rơi xuống đất, sau đó thì chính là một hồi yên lặng.

Bình Luận (0)
Comment