Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Tô Ngọc Tình: Con Của Mình Có Thể Thi Đỗ Thanh Bắc! (2)

Chương 247: Tô Ngọc Tình: Con của mình có thể thi đỗ Thanh Bắc! (2) Chương 247: Tô Ngọc Tình: Con của mình có thể thi đỗ Thanh Bắc! (2)

“Con trai, sao con mua nhiều đồ thế? Còn có cả rượu Mao Đài nữa à!”

Khi Cha Diệp nhìn thấy mấy chai rượu Mao Đài thì mắt ông sắc rực lên.

“Vừa hay chiều nay cậu ba của con nói là muốn mời chúng ta ăn cơm, hay là ngày mai chúng ta dứt khoát mời nhà cậu ba con đến đây ăn luôn đi, mấy chai rượu mà một ít nguyên liệu này giữ lại để mai làm cơm đi!” Cha Diệp vui vẻ nói.

“Không biết cậu ba của con biết chuyện của Ngọc Tình từ chỗ nào, vừa rồi cậu ba của con còn thăm dò mẹ nữa!” Mẹ Diệp cũng đi tới nói.

Bà nghĩ cẩn thận một lần, rõ ràng mình không tiết lộ thân phận của Ngọc Tình, mà chỉ lỡ miệng nói con dâu mình là ngôi sao thôi. Vậy thì nhất định là con trai đã để lộ.

“Y Y biết chuyện này!” Diệp Mặc cười nói.

Y Y biết, vậy thì chắc chắn cậu ba sẽ biết.

“Hóa ra là vậy, bảo sao!”

Mẹ Diệp giật mình nói: “Biết cũng tốt, sớm muộn gì thì cũng biết thôi!”

“Mẹ, mẹ đã nói cho ông ngoại và bà ngoại biết chưa?” Diệp Mặc hỏi.

“Mẹ chưa nói đâu! Bây giờ hai người họ đang ở nhà cậu hai con ở bên Thiên Hải, chờ một thời gian nữa thì mẹ sẽ nói!” Mẹ Diệp nói.

“Vâng!”

Diệp Mặc lên tiếng, rồi đi vào nhà bếp, chọn vài nguyên liệu rồi bắt đầu làm cơm.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc thu dọn nhà bếp xong thì đi lên tầng trên.

Hấn và Tô Ngọc Tình chơi với hai đứa bé một lúc, Tô Ngọc Tình còn lấy sách vẽ màu ra đọc cho bọn nhỏ nghe.

“Theo anh thì sau này con mình sẽ học trường nào?”

Tô Ngọc Tình đọc được một lát thì bỗng nhiên hỏi.

Nàng nhớ đến chuyện của Tuấn Sinh, chờ hai đứa bé lớn hơn một chút thì nàng cũng phải lo lắng xem cho bọn chúng đi học ở đâu rồi.

“Chúng có thể thi vào trường nào thì học trường đó thôi!”

Diệp Mặc cười nói.

“Con của mình nhất định rất thông minh, có lẽ sau này chúng sẽ thi đỗ Thanh Bắc cũng nên.”

(Thanh Bắc= Thanh Hoa, Bắc Kinh, hai trường đại học thuộc top của Trung Quốc)

Tô Ngọc Tình vừa ôm hai đứa bé vừa nói, trên mặt thì hiện lên vẻ ước mơ.

“Nếu chúng thi đỗ thì tốt rồi!” Diệp Mặc cười.

“Em cũng chỉ nghĩ một chút thôi mà! Có khi sẽ thành sự thật thì sao!”

Tô Ngọc Tình cười nói.

Sau đó hai người tắm rửa cho hai đứa bé, ru chúng ngủ, rồi hai người mới đi ngủ.

……

Hơn bảy giờ sáng, Diệp Mặc tỉnh dậy

Người ngọc bên cạnh thì vẫn ngủ say.

Diệp Mặc đánh giá gương mặt xinh đẹp, rung động lòng người này thật tỉ mỉ.

Dường như hắn có thể ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp này mãi không chán, mỗi lần nhìn thì hắn đều có một loại cảm giác rung động.

Diệp Mặc nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mềm mại này một cái, rồi mới đem cánh tay ngọc đang đặt trên người mình xuống, sau đó rón rén rời giường.

Hắn đứng dậy xem hai đứa bé, khi thấy hai đứa bé vẫn ngủ rất ngọt ngào thì hắn mới đi xuống nhà.

“Con trai, con dậy sớm thế?”

Cha Diệp đã dậy rồi, ông vừa đi dạo một vòng trở về.

Khi ông nhìn thấy Diệp Mặc dậy sớm thì hơi kinh ngạc.

Nào có cặp vợ chồng trẻ nào dậy sớm như vậy!

“Con không ngủ được!”

Diệp Mặc cười nói: “Con đi làm bữa sáng đây, à đúng rồi, nhà cậu ba mấy giờ mới đến thế ạ?”

“Chắc tầm 10 giờ.” Cha Diệp nói.

“Vâng!” Diệp Mặc gật đầu.

Dù sao nguyên liệu nấu ăn cũng có rồi, nên không cần phải đi mua nữa.

Diệp Mặc làm xong bữa sáng mới đi lên đánh thức Tô Ngọc Tình.

“Vừa rồi sao anh không gọi em dậy!”

Tô Ngọc Tình nhìn đồng hồ rồi vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt.

“Hôm nay mặc gì bây giờ?”

Nàng cởi đồ ngủ, rồi mở tủ quần áo ra xem xét, rồi lại buồn rầu.

Hôm nay có họ hàng của Diệp Mặc đến chơi, nên nàng không thể ăn mặc quá tùy tiện được, nhưng ăn mặc quá trịnh trọng cũng không hay lắm.

“Anh mau qua đây, mau giúp em chọn đồ đi!”

Nàng quay người vẫy tay với Diệp Mặc.

“Theo anh thì em nên mặc cái gì bây giờ?” nàng chỉ đống quần áo trong tủ rồi hỏi với vẻ khó khăn.

Diệp Mặc đánh giá nàng một chút thì hơi thất thần.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu dọi lên thân thể mềm mại và uyển chuyển của nàng, vì nàng mà phủ thêm một lớp ánh sáng màu vàng kim, nhìn cực kỳ lóa mắt.

Nhất là gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của nàng, lại càng nhiều hơn vài phần thánh thiết và mộng ảo.

“Anh nhìn cái gì đấy!”

Nàng phát hiện ra ánh mắt của Diệp Mặc thì hơi đỏ mặt: “Anh nhìn lâu như vậy rồi mà chưa đủ à!”

“Anh nhanh lên, nhanh chọn quần áo giúp em đi.”

Nàng vươn đôi bàn tay ngọc ra nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Diệp Mặc, rồi dùng giọng nũng nịu nói.

“Ừm!”

Lúc này Diệp Mặc mới hoàn hồn, liền mỉm cười giúp nàng chọn quần áo: “Anh thấy bộ này khá đẹp đấy!”

Diệp Mặc chỉ vào một bộ quần áo thể thao màu trắng.

“Bộ này có quá tùy tiện không?”

Tô Ngọc Tình hơi cau mày, rồi do dự nói.

“Không sao đâu, toàn người nhà cả mà!” Diệp Mặc nói.

“Cũng đúng!”

Tô Ngọc Tình hơi do dự rồi vẫn gật đầu.

Mặc quá trịnh trọng thì lại lộ ra vẻ quá xa lạ.

“Vậy thì nghe anh, mặc bộ này!”

Nàng mím môi cười một tiếng, rồi bỗng nhiên tiến lên hôn lên gương mặt của hắn một cái.

“Anh xuống trước đi, em thay quần áo và trang điểm một chút đã, lát nữa còn cho con bú nữa.” Nàng cười xinh đẹp nói: “Bây giờ em lại thấy hơi căng rồi, nên dứt khóa cho con bú cho đỡ lãng phí.”

Nàng nói xong thì buồn rầu cúi đầu nhìn thoáng qua.

“Ừm được!”

Diệp Mặc siết nhẹ bàn tay nàng rồi nói.

Hắn lại đi qua nhìn hai đứa bé một chút, rồi mới đi xuống nhà làm cơm.

Bình Luận (0)
Comment