“Người này lợi hại như vậy sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Tư Tuyền mở to, nàng cảm thấy hơi chấn động và kinh ngạc.
“Cho nên mới nói anh ta là yêu nghiệt!”
Nghiêm Tuệ Vân thở dài.
Kỷ Tư Tuyền hơi cau mày, rồi cầm điện thoại di động lên để mở Tik Tok ra tìm kiếm.
“Cô Nghiêm, cô nói bức tranh này à?”
Kỷ Tư Tuyền chỉ vào video đầu tiên rồi hỏi.
Trang bìa của video chính là hai đứa bé đáng yêu như thiên sứ.
“Đúng rồi! Chính là bức tranh này, em nhìn động tác của anh ta mà xem, cực kỳ thành thạo, không có một động tác thừa nào, còn cả kỹ thuật điều sắc và vận dụng ngòi bút của anh ta nữa, hiện giờ, trình độ của anh ta có thể xếp top 3 trong lĩnh vực tranh sơn dầu Chủ Nghĩa Tả Thực!” Nghiêm Tuệ Vân gật đầu nói.
“Top 3?”
Kỷ Tư Tuyền hít một ngụm khí lạnh.
Lời đánh giá này cũng quá cao rồi!
“Đây không phải là cô đánh giá, mà là một đám lão già kết luận ra, không có gì để tranh luận cả.” Nghiêm Tuệ Vân nói.
“Thật là lợi hại!”
Kỷ Tư Tuyền xem hết video thì thấy hơi rung động.
Nàng không thể tin nổi chuyện một Streamer lại có kỹ năng vẽ cao siêu như vậy.
Sau đó, Kỷ Tư Tuyền liền hơi hâm mộ.
Tuy rằng nàng cũng học mỹ thuật, và cô Nghiêm cũng từng khen nàng có năng khiếu, nhưng so với vị này thì lại kém quá xa.
Nếu như nàng có một nửa trình độ của vị này, thì có lẽ nàng có thể vẽ được hình tượng của Diệp tiên sinh ngày hôm đó.
“Người trẻ tuổi bây giờ thật ghê gớm!”
Nghiêm Tuệ Vân cũng thở dài một hơi rồi hỏi: “À đúng rồi! Tư Tuyền, giờ em ở chỗ nào thế?”
“Em đang ở khách sạn ở Duyệt Vân Trang!”
Kỷ Tư Tuyền lên tiếng.
“Duyệt Vân Trang à! Cô biết khách sạn đó, khách sạn đó có phong cảnh rất tốt!” Nghiêm Tuệ Vân mỉm cười.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Ông ông----
Đột nhiên, điện thoại của Kỷ Tư Tuyền vang lên, nàng mở ra xem thì hơi giật mình.
Ngay sau đó, đôi mắt trong trẻo của nàng hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
“Sao thế? Có tin gì tốt à?” Nghiêm Tuệ Vân cười nói.
“Vâng! Hôm nay vị đầu bếp kia ở khách sạn! Lát nữa em lại có thể nếm các món ăn của anh ta rồi!” Kỷ Tư Tuyền trả lời, khóe miệng của nàng hơi vểnh lên, trong mắt thì tràn đầy hân hoan.
“Người đầu bếp này giỏi như vậy cơ à?”
Nghiêm Tuệ Vân hơi giât mình.
“Vâng đúng thế, anh ta còn rất đẹp trai nữa!” Kỷ Tư Tuyền thuận miệng nói.
Nàng nói xong thì liền ý thức được không đúng, vội vàng sửa lại: “Anh ta đẹp trai hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng là tài nghệ nấu nướng của anh ta rất cao.”
“Ừm!”
Nghiêm Tuệ Vân nở một nụ cười giống như đang nói, cô hiểu cô hiểu.
“Cô Nghiêm, hay là qua cô nếm thử nhé, đến khi đó thì cô sẽ biết.” Kỷ Tư Tuyền lập tức hơi quẫn bách, khuôn mặt trẵng nón cũng nổi lên hai áng mây hồng nhạt.
“Vậy thì không cần đâu! Cô còn phải về nhà nữa!” Nghiêm Tuệ Vân mỉm cười nói: “Khi nào em rảnh thì nhớ thêm Viện mỹ thuật thăm cô là được.”
Nghiêm Tuệ Vân nói xong thì tạm biệt, rồi quay người rời đi.
“Gặp cô sau nhé!”
Kỷ Tư Tuyền vẫy tay, rồi đưa mắt nhìn Nghiêm Tuệ Vân đi xa.
“Không biết hôm nay Diệp tiên sinh sẽ làm món gì nhỉ?”
Nàng cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, rồi bờ môi anh đào của nàng lại hiện lên ý cười.
Sau đó, nàng vội vàng rời khỏi trung tâm thương mại, rồi gọi xe chạy về khách sạn.
Hơn sáu giờ, Diệp Mặc nấu nướng xong thì cởi tạp dề xuống.
Diệp Mặc có cảm giác làm đồ ăn ở đây và ở nhà hoàn toàn khác nhau, ở chỗ này thì phải chuyên nghiệp hơn, phải làm đến trình độ hoàn mỹ nhất, các nguyên liệu sử dụng cũng phải là tốt nhất, còn ở nhà thì có khuynh hướng thường ngày hơn.
Diệp Mặc cũng không thể ngày nào cũng làm mấy món gan ngỗng, bào ngư, tôm hùm cho người nhà ăn.
“Tài nghệ của Chủ tịch Diệp càng ngày càng tinh xảo!”
Bếp trưởng Hoàng ở bên cạnh bắt đầu nịnh nọt.
Diệp Mặc nhìn ông ta một cái rồi bật cười.
Tài nghệ nấu nướng của Bếp trưởng Hoàng cũng tiến bộ không ít, nhưng công phu nịnh nọt thì lại tiến bộ rất nhiều.
“Tôi đi đây!”
Diệp Mặc thuận tay cầm một ít nguyên liệu nấu ăn và vài chai rượu rồi đi về nhà.
“Anh về rồi!”
Diệp Mặc vừa vào cửa thì Tô Ngọc Tình đã ôm con ra đón: “Sao anh mua nhiều đồ thế?”
Nàng nhìn thấy Diệp Mặc cầm một đống nguyên liệu nấu ăn thì hỏi.
“Hôm nay chúng ta lại mở tiệc!” Diệp Mặc cười nói.
“Em nghe mẹ nói là, chuyện của Tuấn Huy đã được ổn rồi, trưa nay bên phía Dục Anh đã gọi điện đến báo, mẹ em còn khen anh rất lợi hại nữa!” Tô Ngọc Tình cười xinh đẹp nói, trong giọng còn có vài phần tự hào.
Lần này Diệp Mặc đã giúp nhà nàng một ân tình lớn, không chỉ mẹ mà cả chị dâu và anh trai đều nói cảm ơn nàng, khiến cho nàng cảm thấy rất hãnh diện.
“Lần này là vì tình cờ thôi, anh có một người bạn làm quản lý cao tầng bên tập đoàn Dục Anh, nên anh nói với cậu ta một chút thôi!” Diệp Mặc cười nói.
Hai người nói xong thì đi vào nhà.