Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 245 - Chương 245: Kỷ Tư Tuyền: Anh Ta Còn Biết Vẽ Tranh À?

Chương 245: Kỷ Tư Tuyền: Anh ta còn biết vẽ tranh à? Chương 245: Kỷ Tư Tuyền: Anh ta còn biết vẽ tranh à?

“Hơi nhiều thì phải! Hay là mọi người mang đến khách sạn ở Duyệt Vân trang giúp tôi đi, cứ nói là đồ của Kỷ tiểu thư là được.”

Kỷ Tư Tuyền nhìn một đống túi xách thì hơi buồn rầu.

“Vâng!”

Nhân viên cửa hàng trả lời, rồi bắt đầu bận rộn.

“Kỷ tiểu thư đi thong thả!”

Kỷ Tư Tuyền rời khỏi cửa hàng, rồi tiếp tục đi dạo, khi nhìn thấy món đồ nào vừa mắt thì nàng đều mua luôn.

Đối với nàng mà nói thì đây chỉ là một chuyện rất bình thường, cũng không có cảm giác vui vẻ hay thỏa mãn gì cả.

Hiện giờ, chỉ khi được nếm các món ăn của Diệp tiên sinh thì nàng mới có cảm giác thỏa mãn.

Kỷ Tư Tuyền vừa nghĩ đến vị Diệp tiên sinh kia thì trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh ngày hôm đó.

Một người thanh niên được bao phủ dưới ánh mặt trời, gương mặt của anh ta đẹp đến mức khó tin!

Nàng không có cách nào để miêu tả vẻ đẹp đó, đã rất nhiều lần nàng cầm bút lên, muốn vẽ lại cảnh tượng ngày hôm đó, nhưng lần nào nàng cũng không hạ bút được, nàng cảm thấy kỹ thuật vẽ của mình không thể diễn tả được vẻ đẹp đó.

“Lâu rồi chưa được nếm thử tay nghề của Diệp tiên sinh nữa!”

Kỷ Tư Tuyền lẩm bẩm một tiếng, rồi thở dài.

Chắc cũng phải nửa tháng rồi nhỉ.

“Bắt con búp bê đi!”

Khi Kỷ Tư Tuyền đi ngang qua máy gắp búp bê, thì nàng dừng bước lại, rồi đi qua chơi.

Phải mất một phen sức lực, bỏ ra 200 đồng, thì nàng mới gắp được hai thằng nhóc con, nhưng nàng lại thấy rất vui vẻ.

“Tư Tuyền?”

Kỷ Tư Tuyền đang đi dạo thì nghe thấy có người gọi tên mình.

“Cô Nghiêm?”

Kỷ Tư Tuyền quay người lại nhìn thì hơi giật mình.

Ngay sau đó, trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Người gọi nàng chính là giáo viên mỹ thuật của nàng, chẳng qua là cô ấy ở Đế Kinh, sao cô Nghiêm lại đến thành phố H nhỉ?

Một người phụ nữ gần 50 tuổi vừa cười vừa đi tới.

“Cô còn tưởng rằng mình nhầm nữa, nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là em rồi! Làm gì có ai xinh đẹp như em chứ!” Nghiêm Tuệ Vân cười nói.

“Cô Nghiêm, sao cô lại ở đây?” Kỷ Tư Tuyền hỏi.

“Cô được điều sang bên này từ lâu rồi.” Nghiêm Tuệ Vân nói.

“Ah, ra là vậy.” Kỷ Tư Tuyền hơi giật mình.

Bên này cũng có viện mỹ thuật.

“Trái lại là em đấy, sao lại ở đây? Em đến đây chơi à?”

“Coi như là thế đi ạ! Nhưng em ở rất lâu, cũng khoảng hai tháng rồi!”

“Sao ở lâu thế? Em không về nhà à?”

“Tạm thời em chưa muốn về, bên này cũng khá tốt, dạo này em mới tìm được một vị đầu bếp rất lợi hại, cho nên không muốn đi.” Kỷ Tư Tuyền nói.

“Là đầu bếp nào vậy?”

Nghiêm Tuệ Vân hơi giật mình.

Với thân phận và địa vị của Kỷ Tư Tuyền thì dạng đầu bếp nào mới có thể khiến cho em ấy mê luyến đến mức không muốn về nhà chứ?

“Là một đầu bếp độc nhất vô nhị, và có tài nghệ siêu phàm nhất thế gian này!”

Kỷ Tư Tuyền nói, trên gương mặt băng sơn liện xuất hiện một nụ cười hiếm thấy.

“Oa!”

Nghiêm Tuệ Vân có chút líu lưỡi.

Người được Kỷ Tư Tuyền đánh giá như vậy, thì tuyệt đối là khó lường.

“Mấy năm nay em còn luyện vẽ không? Đừng bảo cô là em quên rồi nhé?” Nghiêm Tuệ Vân cười hỏi.

“Em vẫn luyện!” Kỷ Tư Tuyền gật đầu.

“Vậy thì tốt!” Nghiêm Tuệ Vân gật đầu: “Nói đến vẽ tranh, thì dạo này trong giới hội họa có một nhân vật rất ghê gớm, không đúng, phải nói là yêu nghiệt mới đúng! Tài nghệ của người này rất khủng bổ!”

“Yêu nghiệt?” Kỷ Tư Tuyền giật mình.

Cô Nghiêm chính là một người có sức ảnh hưởng ở trong giới hội họa, người có thể khiến cho cô Nghiêm gọi là yêu nghiệt thì phải ghê gớm đến mức nào chứ?

“Đúng thế! Người này…cô cũng không biết hình dung người này ra sao, rất nhiều người đều gọi anh ta là quái vật, yêu nghiệt…dù sao thì cô cũng cảm thấy rất thích hợp, anh ta không chỉ vẽ tranh rất lợi hại, mà còn biết rất nhiều thứ nữa, lúc trước giới ngọc thạch và thiết kế đều bị anh ta làm cho chấn động.”

Nghiêm Tuệ Vân nói xong thì lại cười khổ.

“Ai thế ạ?”

Kỷ Tư Tuyền nghe xong thì hơi giật mình, cũng càng tò mò hơn.

“Em không biết à? Anh ta chính là một người rất nổi tiếng trên Tik Tok mà!”

Nghiêm Tuệ Vân kinh ngạc nói.

“Là người làm đồ thủ công kia à? Em có nghe qua anh ta, nhưng anh ta còn biết vẽ tranh à?” Kỷ Tư Tuyền hơi mờ mịt.

Nàng cũng đã nghe nói về người này, nhưng nàng không tin người này còn biết vẽ tranh, nàng cũng không tin người này lại là người được cô Nghiêm đánh giá cao như vậy!

“Anh ta biết! Mà còn rất giỏi nữa là đằng khác!”

Nghiêm Tuệ Vân cười khổ nói.

Thật ra thì Nghiêm Tuệ Vân cũng không hiểu nổi, sao người trẻ tuổi này lại lợi hại như vậy, dường như cái gì anh ta cũng biết, cái gì anh ta cũng giỏi.

Trước kia anh ta làm các ngành nghề khác, thì Nghiêm Tuệ Vân chỉ xem náo nhiệt thôi, nhưng bây giờ, lửa đã đốt đến giới hội họa rồi.

Một đám lão già kia đều gọi anh ta là yêu nghiệt, nhưng không ai dám đi tiếp xúc với anh ta, sợ lòng tự trọng của mình bị đả kích.

Bọn họ khổ luyện cả đời mới có trình độ này, nhưng người ta vẫn còn trẻ mà đã làm được rồi, vậy thì ai chịu nổi.

Bình Luận (0)
Comment