“Tiểu Mặc lợi hại thật!” Cha Tô cũng thở dài.
Hai người hàn huyên một hồi, thì điện thoại lại vang lên.
Mẹ Tô lại đi qua nhận điện thoại.
“Cái gì?”
Bà nghe được một lát thì lại kêu lên đầy sợ hãi, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ không dám tin.
Sau khi cúp điện thoại thì bà vẫn còn hoảng hốt.
“Sao thế? Lại có biến cố gì à?” Cha Tô hỏi với vẻ khẩn trương.
“Không…không phải! Là nhà Lão Lưu gọi tới, ông ấy nói là danh ngạch nhà họ mua đã bị thủ tiêu rồi, còn cả người em trai của Dương Xuân Hoa cũng bị bắt rồi, phải ngồi tù.” Mẹ Tô nói với vẻ hoảng hốt.
“Thật á?”
Cha Tô cũng trợn trừng mắt, trên mặt thì tràn đầy vẻ kinh ngạc và chấn động.
Tiểu Mặc không chỉ kiếm một danh ngạch cho bọn họ. mà còn thuận tiện tặng cho Dương Xuân Hoa một món quà lớn!
“Ha ha! Đáng đời!”
Cha Tô cười to, cảm thấy rất hả giận.
Hôm qua, Dương Xuân Hoa đã khiến cho nhà họ thấy rất khó chịu.
“Tiểu Mặc…thực sự quá lợi hại!”
Mẹ Tô lại thở dài một hơi.
……
Buổi chiều, Diệp Mặc Live stream một lát, gần bốn giờ chiều, thì hắn chạy đến khách sạn ở Duyệt Vân Trang.
Lý Lệ Quyên đã gửi tin nhắn cho hắn nói là, chuyện của Michelin đã có tiến triển, đoạn thời gian trước đã có không ít nhà phê bình ẩm thực đã vụng trộm đến nhà hàng ăn cơm, hôm nay, bên phía Michelin đã gửi tin báo, nói mấy ngày nữa sẽ cho họ một tin tức tốt.
Diệp Mặc cũng không quan tâm lắm đến chuyện Michelin đánh giá sao, nhưng dù sao thì có cũng hơn không.
Nếu như được đánh giá sao thì nhà hàng sẽ trở nên nổi tiếng hơn.
Khi Diệp Mặc đến khách sạn, thì Lý Lệ Quyên đã đang chờ ở ngoài cửa rồi.
“Chủ tịch Diệp, tôi cảm thấy, một sao thì chắc chắn rồi, nhưng không biết có được đánh giá hai sao không?” Lý Lệ Quyên cười nói.
“Có sao là được!” Diệp Mặc cười nói.
“Vì đánh giá này, tôi đã chuyên môn huấn luyện các nhân viên phục vụ một tháng, còn tăng lương cho các cô ấy nữa, nhất định phải nhiều sao mới được.” Lý Lệ Quyên nói.
“À đúng rồi, khu vườn cây đã cải tạo xong, ngài có muốn đi qua xem một lát không?”
“Ừm, cũng được!” Diệp Mặc gật đầu.
Lý Lệ Quyên liền dẫn Diệp Mặc đi về phía vườn cây.
“À, vị Kỷ tiểu thư kia còn ở đây không?”
Đi dạo được một lát, thì Diệp Mặc nhớ đến Kỷ Tư Tuyền nên cười hỏi.
“Cô ấy vẫn ở đây, chẳng qua là giờ không ở đây, tôi nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài rồi, chắc là đi mua đồ rồi! Mỗi lần Kỷ tiểu thư quay lại đều mua một đống đồ vật về.” Lý Lệ Quyên cười nói.
“Ah!” Diệp Mặc mỉm cười rồi đi về phía nhà bếp.
......
Trung tâm thương mại Trung Thái.
Trong một cửa hàng Dior, một bóng người đi vào phòng thử quần áo.
Phong thái của nàng cao gầy và thon dài, có vẻ hơi gầy gò, nhưng mà đường cong của nàng thì ngạo nghễ, uyển chuyển và bay bổng.
Giờ phút này, nàng đang mặc một bộ váy dạ hội màu bạc, chiếc váy này đem dáng người của nàng triển lộ ra một cách hoàn mỹ và tinh tế.
Bờ vai trắng như tuyết, chiếc eo bằng phẳng thon gọn, sau đó là cặp mông đẫy đà vểnh cao.
Một đôi chân thon dài thẳng tắp trắng như tuyết.
Một đôi giày cao gót 5 cm bằng thủy tinh long lanh trong suốt đang nâng niu bàn chân ngọc nhỏ nhắn và tinh xảo của nàng, đem đối chân vốn dĩ đã thon dài của nàng lại dài hơn vài phần, cũng khiến cho những đường cong uyển chuyển của nàng càng nổi bật hơn.
Da thịt của nàng thì trắng như băng cơ ngọc cốt vậy.
Trên gương mặt xinh đẹp và thanh lãnh của nàng được phủ lên một tầng ánh sáng mông lung, đẹp đến mức khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
“Ừm! Rất đẹp!”
Nàng nhẹ nhàng xoay người nhìn dáng vẻ xinh đẹp của mình trong gương, rồi gật đầu hài lòng.
Vừa rồi nhân viên cửa hàng cũng đã khen nàng, giờ chính nàng nhìn cũng thấy rất đẹp.
“Vậy thì mua thôi!”
Nàng hơi mấp máy bờ môi anh đào trơn như nước, lẩm bẩm một câu.
Sau đó, nàng xoay người đưa lưng về phía tấm gương, rồi vươn đôi tay trắng nhạt như ngọc ra sau để cởi khóa kéo xuống.
Xoẹt!
Khóa kéo xuống.
Bóng lưng xinh đẹp trơn bóng, trắng lóa như tuyết của nàng đã lộ ra.
“Hình như…mình lại tăng cân rồi!”
Nàng cau mày nhìn mình trong gương.
Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một vệt u sầu nhàn nhạt.
Dù sao thì phụ nữ cũng rất mẫn cảm với cân nặng.
“Phải ăn ít một chút!”
Nàng xoay người một vòng trước gương, sau đó lại hơi thất thần.
Một lát sau, nàng mới lấy lại tinh thần, rồi hơi lắc đầu.
Hôm nay mình hơi tự luyến rồi!
Nàng lại thay một bộ váy màu đen khác vào.
Bộ váy màu đen này khiến cho khí chất thanh lãnh của nàng càng lộ ra vẻ cao quý và ưu nhã.
“Cũng không tệ nhỉ!”
Nàng đánh giá một lượt rồi khẽ gật đầu.
Nàng có rất nhiều những bộ váy tương tự như này, nhưng lần nào nàng cũng muốn mua một cái mới.
Nàng cứ thay từng bộ từng bộ như vậy, không chỉ váy dạ hội, mà còn cả rất nhiều âu phục ngắn tay, lại phối hợp thêm các loại trang sức và túi sách của mùa mới.
Chỉ cần nhìn vừa mắt là nàng đều giữ lại.
“Ngon rồi!”
Rất lâu sau, cuối cùng thì nàng cũng đi ra: “Gói hết lại đi!”
“Vâng Kỷ tiểu thư!”
Nhân viên cửa hàng cung kính lên tiếng.
Vị Kỷ tiểu thư này chính là khách hàng tôn quý nhất của bọn họ, lần nào cô ấy đến đây cũng mua một đống đồ.