“Quả nhiên Diệp tiên sinh rất đẹp trai!”
Kỷ Tư Tuyền nhìn về phía Lý Lệ Quyên ở bên cạnh rồi nói.
“Tôi đã nói rồi mà!”
Lý Lệ Quyên cười nói.
“Kỷ tiểu thư, trưa nay cô thích ăn món gì?”
Diệp Mặc bật cười một tiếng rồi nói.
“Món gì cũng được! Chỉ cần là Diệp tiên sinh làm thì món gì cũng ngon cả.” Kỷ Tư Tuyền cười khẽ rồi nói.
“Vậy thì… tôi tự phát huy nhé!” Diệp Mặc mỉm cười nói.
“Ừm! Vậy thì làm phiền Diệp tiên sinh rồi!”
“Không phiền không phiền! Đều là việc tôi nên làm mà, Kỷ tiểu thư chiếu cố việc làm ăn của khách sạn rất nhiều mà.” Diệp Mặc khoát tay cười nói: “Vậy tôi vào trước nhé.”
Diệp Mặc nói xong liền vui vẻ cất bước đi vào.
“Kỷ tiểu thư, mời ngồi!”
Lý Lệ Quyên dẫn Kỷ Tư Tuyền đi đến một vị trí gần cửa sổ trong nhà hàng.
Kỷ Tư Tuyền đặt túi xách xuống, sau đó nhẹ nhàng kéo váy lên, rồi mới ngồi xuống một cách ưu nhã.
Nàng đưa tay lên chống cằm, ánh mắt thì nhìn về phía nhà bếp, khóe môi của nàng hơi cong lên, trong đôi mắt xinh đẹp và lạnh lẽo cũng hiện lên vẻ hân hoan và mong đợi.
Tuy rằng nàng không phải là cuồng sắc đẹp, nàng cũng không thèm để ý tướng mạo của đầu bếp, thế nhưng, một người đầu bếp có tài nghệ siêu phàm lại còn rất đẹp trai, thì càng khiến cho tinh thần lẫn thể xác của người ta cảm thấy vui vẻ.
“Em lại gặp được Diệp tiên sinh rồi!”
Kỷ tiểu thư cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Tần Nhã.
“Chị nghe nói là ba sao đúng không?”
Tần Nhã trả lời rất nhanh.
Vài ngày trước, Tần Nhã đã nghe được vài tin tức rồi, dù sao thì Tần Nhã cũng đã từng làm mật thám ẩm thực cho Michelen, nên vẫn có chút quan hệ.
“Đúng thế!” Kỷ Tư Tuyền trả lời.
“Nhà hàng Duyệt Vân hoàn toàn có thực lực này, danh đúng với thực!”
Tần Nhã thở dài.
Lần trước Tần Nhã đi thành phố H đã được nếm thử đồ ăn của nhà hàng này, Tần Nhã biết nhà hàng này có trình độ ba sao, chỉ cần cải thiện một ít hoàn cảnh và phục vụ thì chắc chắn sẽ được đánh giá ba sao.
“Khi nào chị đến đây?” Kỷ Tư Tuyền nói.
“Chị cũng muốn đến! Nhưng giờ bận quá, khi nào rảnh thì chị sẽ đến!” Tần Nhã trả lời.
Tần Nhã vẫn luôn nhớ thương tài nghệ nấu nướng của vị Diệp tiên sinh kia, nhưng giờ quá bận rộn.
“Không nói nữa, em ăn cơm trước đã!”
Hai người hàn huyên một lát, khi món ăn đầu tiên được mang lên, thì Kỷ Tư Tuyền nói.
Tách tách! Tách tách!
Kỷ Tư Tuyền chụp vài tấm ảnh rồi mới cầm đũa lên thưởng thức món ăn.
Bữa cơm này Kỷ Tư Tuyền ăn mất một giờ mới xong, nàng sờ lên bụng mình với vẻ đầy thỏa mãn.
Kỷ Tư Tuyền thanh toán xong thì đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa.
Lúc này đã tầm 12 giờ trưa, dường như các bàn trong đại sảnh đã ngồi đầy người, phòng riêng cũng đã ngồi được bảy tám phần, chỗ trống thì cũng đã bị đặt trước rồi, chỉ là người chưa đến mà thôi.
Từ sau khi nhà hàng được đánh giá Hắc Trân Châu ba sao thì việc làm ăn của nhà hàng rất hot.
“Cũng không tệ nhỉ!”
Diệp Mặc đi ra nhìn một vòng, sau đó hài lòng gật đầu.
“Tiên sinh, thật xin lỗi, nhà hàng đã hết chỗ!”
Bên phía tiếp tân thì điện thoại vang lên không ngừng, tất cả đều muốn đặt chỗ, hiển nhiên là họ nghe được tin tức nhà hàng được đánh giá ba sao, cho nên muốn đến nếm thử một chút.
Diệp Mặc nhìn một lát rồi đi ra ngoài hít thở không khí.
Hắn mặc âu phục nên cảm thấy trong phòng hơi nóng.
Diệp Mặc cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Tô Ngọc Tình, hỏi nàng ăn cơm chưa, nhưng đợi một lát cũng không thấy nàng trả lời, có lẽ nàng đang làm việc.
Diệp Mặc cất điện thoại di động đi rồi chuẩn bị quay lại đại sảnh.
Đúng lúc này, có mấy bóng người đi đến.
Mấy bóng người này đi về phía cửa nhà hàng, nên chắc là khách đến ăn cơm.
Diệp Mặc cũng không để ý nhiều, mà tiếp tục bước đi, nhưng đúng lúc này, hắn nghe được một giọng nói hơi quen thuộc.
Giọng nói của một bác gái hơi bén nhọn và khó nghe.
Diệp Mặc dừng bước chân, quay người nhìn qua.
Có năm người đi cùng nhau, phía trước là một người phụ nữ trung niên béo lùn khoảng tầm 50 tuổi, bà ta mặc một chiếc váy đầm đỏ thẫm và quàng một chiếc khăn lông chồn, trên mặt thì được trang điểm rất đậm.
Chẳng phải Dương Xuân Hoa thì là ai!
Bên cạnh bà ta là một người thanh niên đeo kính, cơ thể cao gầy, khoảng tầm 25 26 tuổi.
Phía sau hai người này là ba người đàn ông trung niên.
“Nhà hàng này rất khó đặt trước, tôi phải rất vất vả mới đặt được một vị trí trong đại sảnh đấy, còn phòng riêng thì đừng mơ! Mà thời gian tôi đặt lại trùng hợp với thời gian nhà hàng được đánh giá ba sao, mọi người nói có trùng hợp không chứ!”
Dương Xuân Hoa vừa đi vừa khoác lác với vẻ đắc ý.
“Mấy người bạn của tôi đều rất hâm mộ, họ đều muốn đến đây ăn mà không đặt được chỗ! Tôi nghe nói hôm nay còn có chương trình giảm giá 50%, và tặng Champagne nữa.”
Dương Xuân Hoa vênh mặt đắc ý nói.
“Mẹ, mẹ thật là may mắn!”
Người thanh niên ở bên cạnh liền tán dương.
“Chứ sao nữa! Mẹ vẫn luôn may mắn mà!”
Dương Xuân Hoa cười to một tiếng.
Có điều, còn chưa cười được bao lâu thì nụ cười trên mặt bà ta liền đọng lại, tiếng cười cũng theo đó mà dừng lại.