Chúc anh em nghỉ lễ vui vẻ, cảm ơn bạn Cbnn123456 đã ủng hộ 40000 TLT hôm nay mình sẽ bạo thêm tầm chục chương!
---------------------------------------------------------------------------
Dương Xuân Hoa dừng bước chân, hai mắt trợn trừng nhìn về phía bóng người ở cách đó không xa.
Mình tuyệt đối không quên gương mặt này!
Đây chính là con rể của nhà họ Tô!
Chính tên khốn này đã vạch trần chuyện của em trai mình, khiến cho nhà mình thê thảm.
Dương Xuân Hoa căn răng một cái, rồi trợn mắt hung dữ nhìn sang.
Tên khốn khiếp này không chỉ cướp mất người con dâu mà mình đã nhìn trúng, mà còn đưa em trai mình vào nhà giam, quả thật là cực kỳ đáng giận!
“Mẹ, mẹ sao thế? Sao lại dừng lại?”
Chu Lỗi đi được vài bước thì mới phát hiện ra mẹ mình đã dừng lại, anh ta liền quay người lại xem, sau đó liền sửng sốt.
Biểu cảm của mẹ mình hơi kỳ lạ!
Dáng vẻ này…giống như nhìn thấy kẻ thù vậy!
“Con trai, chẳng phải con đã hỏi mẹ tên khốn đó là ai sao? Bây giờ tên khốn đó đang đứng trước mặt con đấy!” Dương Xuân Hoa vươn tay ra chỉ về phía Diệp Mặc, rồi nói với giọng căm thù.
“Tên khốn nào?”
Chu Lỗi nghe xong thì hơi giật mình, sau đó mới kịp phản ứng lại, ý mẹ là tên khốn đã cướp Ngọc Tình của mình.
Ngay sau đó, Chu Lỗi quay người nhìn theo phương hướng cánh tay của mẹ mình.
Sau khi nhìn rõ thì nội tâm của Chu Lỗi liền chấn động.
Tuy rằng mẹ đã nói tên khốn mặt trắng nhỏ này rất tuấn tú đẹp trai, nhưng khi nhìn thấy Diệp Mặc thì Chu Lỗi vẫn bị chấn động.
“Chính là tên mặt trắng nhỏ này đã cướp Ngọc Tình của con, còn hại cậu con ngồi tù nữ!” Dương Xuân Hoa nói với giọng the thé.
Chu Lỗi lấy lại tinh thần rồi nhướng mày lên, sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống.
Tên khốn khiếp này hại nhà mình không ít đâu!
“Đến ăn cơm à!”
Diệp Mặc mỉm cười nhìn bọn họ.
Lúc này mới được mấy ngày!
Dương Đức Tài mới bị bắt ba ngày, việc này còn chưa kết thúc, thế mà Dương Xuân Hoa đã thoải mái vui vẻ đến đây ăn cơm rồi.
“Liên quan gì đến cậu!”
Dương Xuân Hoa tiến lên mấy bước rồi chỉ tay vào Diệp Mặc mắng: “Cậu chỉ là một tên mặt trắng nhỏ mà thôi, đừng có phách lối! Tôi nói cho cậu biết, chuyện này tôi sẽ không để yên cho cậu đâu, sớm muộn gì tôi cũng chơi chết cậu! Tôi sẽ khiến cho cậu hối hận!”
“Vậy à?” Diệp Mặc cười.
Diệp Mặc thật sự không tin những lời nói này.
“Cậu chờ đấy! Chắc cậu không biết chồng và con trai tôi có bao nhiêu bản lãnh nhỉ, giải quyết một tên mặt trắng nhỏ như cậu là một chuyện quá đơn giản! Đến lúc đó thì cậu sẽ hối hận!”
Khóe miệng Dương Xuân Hoa vểnh lên, lộ ra vẻ đắc ý và khoe khoang nồng đậm.
“Đúng là tôi không biết thật!” Diệp Mặc mỉm cười.
Đúng thật là Diệp Mặc không hiểu rõ lắm về chồng và con của Dương Xuân Hoa, hắn chỉ biết họ là người làm ăn, cũng khá giàu có.
“Đến lúc đó cậu sẽ biết!” Dương Xuân Hoa cười nhạo.
Chu Lỗi ở bên cạnh cũng nheo mắt lại để đánh giá người thanh niên đẹp trai trước mặt này, trong mắt anh ta hiện lên vẻ ghen ghét và địch ý mãnh liệt.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Chu Lỗi lại biến thành xem thường, khinh thường.
Tên khốn này cũng chỉ có gương mặt mà thôi, chắc tên khốn này dựa vào gương mặt và lời ngon tiếng ngọt mới lừa gạt được Ngọc Tình, còn về phía Dục Anh thì có lẽ tên này tình cờ quen một vị quản lý nào đó, cho nên mới vạch trần chuyện này, khiến cho cậu bị ngồi tù.
Mình có rất nhiều biện pháp để đối phó loại nhân vật nhỏ như này.
Chẳng qua là cũng chưa vội, chờ trở về điều tra một chút về người này, rồi xử lý cũng không muộn.
Chu Lỗi nghĩ đến đây thì cười mỉa một cái, trong mắt toát ra vài phần bỡn cợt.
“Nhìn dáng vẻ của cậu thì chắc là cũng đến ăn cơm đúng không?”
Dương Xuân Hoa liếc nhìn về phía cửa nhà hàng ở cách đó không xa rồi cười khẩy: “Cậu cũng có tiền đến đến địa phương này ăn cơm à? À đúng rồi! Chắc là tiền bám váy đàn bà đúng không? Ngọc Tình người ta nhiều tiền như vậy, nên có lẽ cũng cho cậu không ít tiền nhỉ!”
Dương Xuân Hoa nói đến đây thì nổi lòng ghen ghét.
Số tiền này vốn dĩ phải thuộc về con trai mình mới đúng!
Dương Xuân Hoa hừ một tiếng, tâm trạng lại khó chịu hơn.
“Ai nói tôi ăn bám!” Diệp Mặc cười.
“Không ăn bám thì cậu đào đâu ra tiền để đến đây ăn cơm? Đây chính là nhà hàng xa hoa nhất trong thành phố H, không phải loại người bình thường như cậu có thể ăn được.” Dương Xuân Hoa cười nhạo nói: “Có điều, nhìn dáng vẻ của cậu thì chắc là không có chỗ nên bị đuổi ra ngoài rồi nhỉ!”
“Hừ! Vẫn là tôi may mắn, đã đặt được bàn từ lâu rồi!”
Dương Xuân Hoa nói xong thì lại đắc ý vênh mặt lên.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Dương Xuân Hoa, sắc mặt của hắn cũng hơi cổ quái.
“Dáng vẻ của cậu còn chả bằng một nửa của con trai tôi, Ngọc Tình bị mù nên mới chọn loại mặt trắng nhỏ như cậu!”
Dương Xuân Hoa thấy Diệp Mặc không lên tiếng thì lại càng phách lối hơn: “Con trai của tôi tốt nghiệp đại học ưu tú, vừa tốt nghiệp đã bắt đầu lập nghiệp, công ty của nó cũng sắp lên sàn rồi, giá trị con người của nó phải vài trăm triệu, hơn nữa, nó còn rất trung hậu, biết chiếu cố người khác…bla…bla…cậu có chỗ nào bằng nó chứ!”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì quay sang nhìn về phía người thanh niên bên cạnh Dương Xuân Hoa.
Hắn cũng đã nghe Ngọc Tình nhắc đến người này.