Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 259 - Chương 259: Mẹ Con Dương Xuân Hoa Chấn Động

Chương 259: Mẹ con Dương Xuân Hoa chấn động Chương 259: Mẹ con Dương Xuân Hoa chấn động

“Anh ta không đẹp trai bằng tôi!”

Diệp Mặc đánh giá Chu Lỗi một phen rồi cười nói với Dương Xuân Hoa.

“Mày…”

Chu Lỗi siết chặt nắm đấm, khuôn mặt cũng đỏ lên vì phẫn nộ.

Tên khốn khiếp này lại còn dám trào phúng mình!

“Đẹp trai thì có ích gì, đàn ông phải có thực lực mới đáng tin, con bé Ngọc Tình quá ngây thơ nên mới bị lời ngon tiếng ngọt của kẻ đồi bại như cậu lừa gạt.” Dương Xuân Hoa lại mở miệng mắng.

Thế mà tên mặt trắng nhỏ này còn không biết xấu hổ, ăn bám mà cũng ăn ra được cảm giác ưu việt.

“Vậy thì cũng là vì tôi đẹp trai!” Diệp Mặc cũng không giận mà lại mỉm cười nòi.

Chu Lỗi cắn chặt răng, tên khốn này không chỉ trào phúng mình, mà còn cố ý khoe khoang với mình nữa, anh ta lập tức nổi trận lôi đình.

Chu Lỗi nắm chặt nắm đấm, đầu anh ta nóng lên, định tiến lên một bước.

“Con trai!”

Dương Xuân Hoa vội vàng kéo Chu Lỗi lại.

“Mẹ, mẹ kéo con làm gì! Tên khốn khiếp này không xứng với Ngọc Tình, với lại tên khốn này còn hại cậu nữa.” Chu Lỗi giận dữ hét lên.

“Con trai, bên kia!”

Dương Xuân Hoa vừa chỉ về phía sau lưng vừa nhỏ giọng nói.

Chu Lỗi xoay người nhìn lại rồi lập tức ngẩn người.

Nơi đó có khoảng tầm tám chín người đang đi đến, người dẫn đầu lại hơi quen mắt.

“Tổng giám đốc Đinh!”

Chu Lỗi hô lên một tiếng kinh ngạc.

Người này chính là Tổng giám đốc Đinh của Võng Dật!

Mấy người bên cạnh ông ta cũng khá quen, chắc đều là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh.

Chu Lỗi lập tức đè nén cơn giận.

Anh ta nào dám lỗ mãng trước mặt những nhân vật như vậy.

Chu Lỗi nhìn đoàn người này với ánh mắt hâm hộ, giấc mơ của anh ta chính là để cho công ty của mình nổi tiếng cả nước, sau đó thì anh ta sẽ nở mày nở mặt và được mọi người kính ngưỡng giống như những người này,

“Con trai, con không tới chào hỏi à?”

Dương Xuân Hoa cũng không thèm để ý tên mặt trắng nhỏ kia nữa, mà kéo vai con trai mình rồi nói nhỏ.

“Mẹ, địa vị của con kém xa người ta, người ta cũng không nhận ra con, con đi lên cũng chỉ mất mặt mà thôi!” Chu Lỗi nhỏ giọng nói.

Mình chỉ là một người mới lập nghiệp, còn đối phương thì là đại lão trong giới kinh doanh, đối phương để ý đến mình mới là kỳ lạ.

“Cũng đúng!”

Dương Xuân Hoa thở dài.

“Hử? Sao tên mặt trắng nhỏ này lại đi qua rồi?”

Lúc này, Dương Xuân Hoa nhìn thấy Diệp Mặc đang đi về phía đó thì liền nghi ngờ.

“Người ta muốn đi thì đi thôi! Dù sao cũng không có chỗ ngồi, ở lại đây làm gì!”

Chu Lỗi nói.

Dương Xuân Hoa nghe xong thì gật đầu.

Nhưng sau đó, bà ta phát hiện không phải vậy, tên mặt trắng nhỏ này không muốn rời đi, mà tên này đi thẳng về phía đoàn người Tổng giám đốc Đinh, trên mặt tên này còn lộ ra nụ cười nhiệt tình, hô lên một tiếng Tổng giám đốc Đinh.

“Ôi! Da mặt tên khốn này dày quá!”

Dương Xuân Hoa thấy thế thì lập tức cười mỉa thành tiếng.

Với thân phận của con trai mình mà cũng không dám tiến lên chào hỏi, một tên mặt trắng nhỏ như cậu ta cũng dám đi lên chào hỏi?

Ai thèm biết tên mặt trắng nhỏ này là ai chứ!

Khóe miệng Dương Xuân Hoa cong lên, lộ ra vài phần trêu tức.

Tên khốn này cười rất nhiệt tình, nhưng đối phương cũng sẽ không thèm phản ứng, có lẽ đối phương còn lớn tiếng quát vài câu để đuổi tên khốn này đi nữa.

Chu Lỗi ở bên cạnh thấy thế cũng cười mỉa một tiếng.

Tên mặt trắng nhỏ này thật sự không biết tự lượng sức mình!

Cũng không nhìn xem mình lại ai, mà dám trèo lên một nhân vật như Tổng giám đốc Đinh!

Nhưng một giây sau, sắc mặt và nụ cười của Chu Lỗi đã cứng lại.

Sau đó, đôi mắt của anh ta trợn trừng trừng, trong mắt toát ra vẻ chấn động và không thể tin.

Dương Xuân Hoa cũng há hốc miệng đứng ngẩn người tại chỗ.

Vị Tổng giám đốc Đinh này chẳng những không quát đối phương, mà trái lại cũng nở một nụ cười nhiệt tình, sau đó bước nhanh về phía trước để đón tiếp đối phương, lại còn vỗ vỗ vai đối phương rồi hô lên một tiếng cậu em Diệp.

Dáng vẻ này giống như là gặp bạn bè cũ vậy!

Thế nhưng mà…sao có thể chứ?

Tổng giám đốc Đinh là một nhân vật hiển hách và lợi hại cỡ nào chứ, còn tên khốn này thì sao, tên khốn này chỉ là một tên mặt trắng nhỏ mà thôi, tại sao hai nhân vật như vậy lại có thể là bạn của nhau được?

Dương Xuân Hoa cảm thấy, nhất định là mình đang nằm mơ.

Bà ta cứ đứng ngơ ngác tại chỗ, mà nhìn đoàn người trò chuyện vui vẻ đi qua trước mặt mình, trong lúc mơ hồ bà ta còn nghe được vài câu của tên mặt trắng nhỏ này nói, nói cái gì mà khách sạn này là của mình, hôm nay mình sẽ mời khách…

Tâm thần của Dương Xuân Hoa chấn động kịch liệt, càng ngày càng hoảng hốt.

Chu Lỗi ở bên cạnh cũng có phản ứng không khác lắm, anh ta chỉ ngây người tại chỗ.

Mãi cho đến khi đoàn người tiến vào nhà hàng thì hai mẹ con mới dần dần hoàn hồn lại.

Hai mẹ con liếc nhìn nhau một cái, họ có thể nhìn thấy sự rung động và hoảng hốt trong mắt của đối phương.

“Mẹ…vừa rồi … là thật à?”

Chu Lỗi thì thào một câu, trên mặt thì lộ ra vài phần tái nhợt.

Thế mà tên khốn này lại có thể trò chuyện vui vẻ với các nhân vật hiển hách như Tổng giám đốc Đinh và các đại lão trong giới kinh doanh, rốt cuộc thì…tên này có địa vị gì?

Bình Luận (0)
Comment