“Là…thật sao!”
Dương Xuân Hoa thì thào một câu, trên gương mặt trang điểm đậm của bà ta cũng hiện lên một vệt xám xịt.
Dương Xuân Hoa còn tưởng rằng, người này chỉ là một tên mặt trắng nhỏ bình thường mà thôi, bà ta không ngờ người này lại có thân phận hiển hách như vậy, lại có thể kết bạn với một nhân vật như Tổng giám đốc Đinh.
Tên này còn trẻ như vậy nên chắc chắn không phải dựa vào bản lĩnh của mình, mà nhất định dựa vào gia đình ở sau lưng.
Lúc trước Dương Xuân Hoa còn cảm thấy khó hiểu, tại sao nhà họ Tô lại chọn một tên mặt trắng nhỏ, nhưng giờ thì bà ta đã hiểu.
Nghĩ lại thì thấy cũng được, Ngọc Tình là một Thiên Hậu nổi tiếng thì sao có thể chọn một người bình thường được.
Cho dù muốn tìm người để che giấu, thì cũng sẽ không tìm người bình thường.
Mà hiện giờ xem ra, thì rất có thể tên này chính là cha của bọn nhỏ, không tồn tại vấn đề che giấu.
Dương Xuân Hoa càng nghĩ thì sắc mặt càng tái nhợt, nội tâm cũng bắt đầu sợ hãi.
Gia đình mình mạnh hơn người bình thường nhiều, nhưng so với những nhân vật hiển hách như vậy thì chẳng đáng là gì.
Thế mà vừa rồi mình còn kêu gào muốn chơi chết đối phương!
Nếu như đối phương ghi hận, rồi ra tay trả thù gia đình mình, vậy thì phải làm gì bây giờ?
“Mẹ!”
Chu Lỗi dùng giọng nói run rẩy kêu lên một câu.
Sắc mặt anh ta đã trắng bệch, trong đôi mắt trợn trừng kia còn tràn đầy vẻ kinh hoảng.
“Con trai, đừng…đừng sợ, coi như người ta nhiều tiền đi nữa thì cũng không thể muốn làm gì thì làm! Không có gì phải sợ!” Dương Xuân Hoa cố gắng tỉnh táo lại, rồi an ủi con trai mình.
“Thế nhưng mà…”
Mặt mũi Chu Lỗi tràn đầy vẻ đắng chát.
Đúng là không thể muốn làm gì thì làm, nhưng mà, đối phương muốn đả kích hoặc phá hoại công ty cùng mình thì lại quá dễ dàng.
Mình đã thất bại nhiều lần rồi, tiền cũng đã thua lỗ rất nhiều rồi, không thể thất bại nữa.
“Đi, chúng ta về trước đã!”
Dương Xuân Hoa nhìn thoáng qua về phía nhà hàng, rồi vội vàng kéo con trai quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối thì ba người đàn ông trung niên ở phía sau đều không hiểu gì cả, họ thấy hai mẹ con Dương Xuân Hoa rời đi thì cũng vội vàng đuổi theo.
“Cậu em Diệp này, tôi nhớ ngày xưa nhà hàng này chỉ có Hắc Trân Châu hai sao thôi! Nhưng vừa vào tay cậu thì đã tăng lên ba sao rồi, bây giờ còn là hai cái ba sao nữa, cả nước cũng chỉ có một nhà hàng như vậy thôi đấy!”
Trong gian phòng riêng rộng lớn nhất, Tổng giám đốc Đinh cười to đầy cởi mở.
Năng lực của cậu em Diệp này cũng không tầm thường chút nào!
Cậu ta mới tiếp nhận nhà hàng này không bao lâu thì đã đem nhà hàng này lên đến trình độ số một cả nước rồi, quả thật là quá lợi hại!
“Anh Đinh quá khen rồi!” Diệp Mặc mỉm cười khách sáo.
“Lúc trước tôi cũng đã đến đây ăn cơm mấy lần, chỉ là tôi không biết cậu em Diệp đã tiếp nhận nơi này rồi, à đúng rồi, cậu đã là ông chủ, thì chắc chắn cậu phải biết vị đầu bếp tài giỏi nhất kia là ai đúng không? Có thể mời người này bộc lộ tài năng một chút không?” Tổng giám đốc Đinh lại nói.
Ông ta đã nghe nói, có một vị đầu bếp cực kỳ cao siêu ở đang ẩn giấu trong khách sạn này, cũng nhờ sự hướng dẫn của vị đầu bếp này, nên trình độ của nhà hàng này bỗng nhiên tăng mạnh, nhờ đó mới thu hoạch được hai cái ba sao.
Có điều, hình như đến giờ vẫn không ai biết vị đầu bếp này là ai.
“Vị đầu bếp đó đang ở trước mặt anh mà!” Diệp Mặc cười nói.
Tổng giám đốc Đinh giật mình, ông ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Diệp Mặc.
Mấy người còn lại cũng ngẩn người ra, họ đều cảm thấy vị ông chủ Diệp này đang nói đùa.
Vị đầu bếp đó được khen ngợi lên đến tận trời, nên ít nhất cũng phải là một người 40 50 tuổi có kinh nghiệm phong thứ, chứ sao có thể là một người trẻ tuổi như vậy được.
“Mọi người không tin à?”
Diệp Mặc nhìn một vòng rồi cười nói.
“Điều này…”
Mấy người liếc nhìn nhau một cái, rồi đều mỉm cười, ý tứ thì không cần nói cũng hiểu.
“Đã vậy thì mói người theo tôi vào nhà bếp đi! Tôi sẽ đích thân làm một bữa cho mọi người, mọi người thấy sao?” Diệp Mặc cười nói.
“Cách này hay đấy, đơn giản lại trực tiếp!”
Tất cả mọi người đều đồng ý.
“Đi thôi, đi thôi!” Tổng giám đốc Đinh đứng dậy đầu tiên.
Khi mọi người đi ra khỏi gian phòng riêng thì đều mang theo vẻ nghi ngờ, nhưng khi trở về, thì tất cả mọi người nếu ngây dại và hoảng hốt.
“Tổng… Tổng giám đốc Đinh, ông…ông chủ Diệp này, có…có địa vị gì thế?”
Một người cất tiếng hỏi, giọng nói còn hơi lắp bắp.
Ông ta còn chưa kịp tỉnh táo lại.
Sau khi ông ta nếm thử vài miếng đồ ăn của Diệp Mặc làm, thì ông ta đã cực kỳ chấn động, cả đời này mình đã ăn biết bao sơn hào hải vị rồi, nhưng chưa bao giờ nếm qua món ăn nào có hương vị như vậy!
Sau khi ông ta nếm qua hương vị này, thì ông ta sợ rằng mình sẽ bị mắc bệnh kén ăn mất, ông ta cũng sợ rằng mình sẽ không thể ăn những món ăn của người khác làm mất.