Khi Diệp Mặc và Cha Diệp trở lại bệnh viện thì đã là 4 giờ 30.
Diệp Mặc đẩy cửa phòng đi vào, thì thấy trong phòng có thêm hai người, một người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu, và một người phụ nữ trung niên ăn mặc khá lộng lẫy và tinh xảo.
“Anh rể! Tiểu Mặc!”
Hai người nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người lại.
Người đàn ông chào một tiếng, nhưng trên mặt thì lại không có nhiều ý cười.
Người phụ nữ kia thì chỉ mỉm cười khách sáo, chứ không chào hỏi, ánh mắt người phụ này thì hơi lạnh nhạt và xa lạ.
Bà ta đã rất lâu không gặp gia đình nhà chị chồng rồi, suýt nữa thì đã quên mất gia đình này rồi, nếu như ông cụ không xảy ra chuyện thì có lẽ bà ta đã quên rồi.
Trong ấn tượng của bà ta thì gia đình này rất nghèo, họ vẫn luôn sống ở hương trấn nhỏ dưới quê, nghe nói vài năm trước họ mới mua một căn nhà nhỏ ở huyện thành, gia đình này còn kém xa gia đình nhà em chồng chứ đứng nói là so với nhà mình.
Bà ta không thèm nhớ loại họ hàng thân thích nghèo như vậy.
Hôm qua còn nghe em chồng nói, nhà này đã phát triển rồi, còn nói con trai nhà này kiếm được rất nhiều tiền, rất lợi hại.
Bà ta thì chẳng thèm tin chuyện này, tám phần là kiếm được món tiền nhỏ, sau đó khoác lác và khoe khoang mà thôi.
Bà ta nghĩ đến đây thì cay mày liếc nhìn người thanh niên kia một chút.
Người thanh niên này rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn Triết Hạo nhà mình nhiều.
Trong lúc nhất thời, bà ta hơi ghen ghét.
Chẳng qua là, khi bà ta nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của nhà này, và cả bản lãnh của con trai mình, thì bà ta đã khôi phục bình thường.
Chỉ bằng cậu ta mà cũng đòi so sánh với con trai mình à!
Triết Hạo của mình mới là tốt nhất!
Cha Diệp nhìn thấy biểu cảm của hai người này thì hơi cứng lại, có chút mất tự nhiên.
Cha Diệp chào hỏi một câu rồi đi qua bên cạnh.
“Anh rể!” Cậu ba tiến lên cười nhiệt tình: “Anh hai nói tối nay sẽ mời khách, mọi người cũng đi thôi, mang bọn nhỏ đi luôn, dù sao anh ấy cũng đã đặt bàn rồi.”
“Đúng! Mọi người cùng đi thôi!”
Cậu hai lên tiếng nói: “Em đã đặt một nhà hàng rất ngon rồi, anh rể, chắc anh và chị lâu rồi mới ra ngoài đúng không! Lâu lắm rồi mới có dịp, mọi người phải đi ăn một bữa cơm mới được.”
“Đúng vậy đúng vậy! Nhà hàng này là nhà hàng số một số hai ở Thành phố Thiên Hải đấy! Ở thành phố H không kiếm nổi nhà hàng nào có đồ ăn ngon như bọn họ đâu!”
Mợ hai cũng nói theo, trong giọng nói còn có vài phần khoe khoang.
Sau khi Cha Diệp nghe xong câu này thi sắc mặt của ông lại hơi mất tự nhiên.
Sao ông có thể không nghe ra ý vị khoe khoang nồng đậm như vậy chứ.
Hai người này vẫn xem thường nhà mình, cảm thấy nhà mình nghèo nên chưa bao giờ được ăn những món ngon.
“Được!” Mẹ Diệp ở bên cạnh thì gật nhẹ đầu.
Dù sao thì em trai mình cũng mời khách, bà cũng không muốn làm đối phương mất mặt.
“Vậy thì đi thôi!” Cậu hai cười nói.
Cậu hai nói xong thì liền gọi mấy người đi ra ngoài.
“Nhà hàng này rất tốt, rất nổi tiếng, họ còn được đánh giá Hắc Trân Châu hai sao nữa, nên tất nhiên là giá cả cũng rất đắt, trung bình một người phải 2000 đồng đấy! Nhưng mà nhà bọn em vẫn thường xuyên đi qua ăn.”
Vừa ra khỏi cửa, thì mợ hai lại bắt đầu khoe khoang một trận.
“Em ngồi xe với bọn chị đi!”
Mọi người đi xuống cửa, thì mợ hai nhìn về phía cậu ba rồi cười nói.
“Nhà anh chị nhiều người nên gọi xe đi theo đi! Anh chị bảo tài xế đi đến Thiên Phủ Yến là được, bọn em sẽ chờ anh chị ở cửa.”
Sau đó, mợ hai lại quay sang nói với nhà Diệp Mặc, sắc mặt bà ta đã trở nên lạnh nhạt hơn vài phần.
“Được!” Mẹ Diệp lên tiếng.
Khi ba người họ đi được một đoạn, thì Cha Diệp hừ lạnh một tiếng, thần sắc của ông có vẻ hơi khó chịu.
“Ông làm gì thế!” Mẹ Diệp nhỏ giọng nói.
Cha Diệp không lên tiếng mà chỉ cắm đầu bước đi.
“Tiểu Mặc, chúng ta đi thôi!”
Mẹ Diệp quay sang mỉm cười với Diệp Mặc rồi nói: “Nhà cậu hai con cũng không thân thiết với nhà chúng ta lắm, con cũng đừng để ý làm gì, chúng ta sống tốt thì chúng ta biết là được, không cần thiết phải khoe khoang với người khác.”
“Vâng, con biết rồi!” Diệp Mặc mỉm cười nói.
Thật ra hắn cũng chẳng thèm để ý.
Mọi người gọi một chiếc xe, rồi đi đến nhà hàng Thiên Phủ Yến.
“Nhà hàng này trang trí không tồi!”
Diệp Mặc vừa vào cửa thì đã quan sát một vòng.
Hắc Trân Châu hai sao!
Cũng coi như là có chút trình độ!
Theo Diệp Mặc biết, thì toàn bộ Thành phố Thiên Hải chỉ có hai ba nhà hàng được đánh giá Hắc Trân Châu ba sao.
“Đó là đương nhiên, nhà hàng này đã dùng rất nhiều tiền để trang trí đấy.” Mợ hai nghe thấy thế thì cười nói: “Mợ quen với ông chủ của nhà hàng này, ông ta đã từng nói với mợ như thế.”
“Mấy vị quý khách, đây là bàn của mọi người!”
Nhân viên phục vụ đi ra đón tiếp, sau khi hỏi rõ thông tin, thì người nhân viên này dẫn đoàn người đến một bàn ở bên trái đại sảnh.
“Phòng riêng đã hết rồi, nên chúng ta đành phải ngồi ở đại sảnh vậy.”
Mợ hai mỉm cười nói, sau đó bà ta cởi chiếc áo da thú lộng lẫy ra, rồi ngồi xuống với vẻ ưu nhã, nhưng dáng vẻ thì lại hơi kệch cỡm.