“Thúy Anh đến rồi à!”
Ông cụ hơi nâng người lên rồi cười nói.
“Vâng! Bọn con vừa mới đến! Cha, cha không sao chứ ạ? Sao cha lại không cẩn thận như vậy chứ!” Mẹ Diệp quở trách một câu, bà nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cha mình thì hơi đau lòng.
“Mẹ!”
Sau đó, Mẹ Diệp nhìn về phía bà cụ ở bên cạnh rồi hô lên một tiếng.
“Thúy Anh!”
Bà cụ cũng mỉm cười nói.
“Chính Hoa!”
Bà cụ lại quay sang mỉm cười với Cha Diệp.
“Tiểu Mặc?”
Khi bà cụ nhìn thấy Diệp Mặc ôm hai đứa bé đi vào thì hơi ngơ ngác một chút.
Đứa cháu ngoại này của mình thay đổi nhiều thế! Suýt nữa thì mình không nhận ra!
Sau đó, ánh mắt của bà cụ nhìn thẳng vào hai đứa bé trong ngực Diệp Mặc, trong mắt bà còn hiện lên vẻ vui mừng.
Đây chính là hai đứa chắt mà con gái đã nói với mình rồi!
“Bà ngoại!”
Diệp Mặc chào bà cụ một câu, rồi lại quay sang chào ông cụ đang nằm trên giương bệnh.
“Tiểu Mặc cũng đến à! Còn mang bọn nhỏ đến nữa à, mau mau, mau để cho ông bế một lát nào!”
Ông ngoại nhìn thấy thế thì rất vui vẻ, ông định ngồi xuống giường, nhưng chân bó thạch cao nên động tác có chút không tiện, cậu ba vội vàng đi qua đỡ ông lên.
“Thật đáng yêu!”
Ông ngoại ôm bé trai lên rồi cười đến toét cả miệng.
“Đứa nào cũng đáng yêu như búp bê vậy! Dễ thương quá!”
Bà ngoại cũng ôm lấy bế gái, rồi chơi đùa với bé, một già một trẻ cười đùa không ngừng.
“Cậu hai không ở đây ạ?”
Diệp Mặc đi đến bên cạnh cậu ba rồi hỏi.
Trong phòng bệnh trừ ông bà ngoại ra thì chỉ có một mình cậu ba.
“Nhà bọn họ hơi bận! Cũng không sao đâu, hiện giờ cậu cũng đang rảnh mà.” Cậu ba mỉm cười.
Sau đó, cậu ba lại đánh giá người cháu ngoại này của mình một chút.
Nghe Y Y nói thì sự nghiệp của Tiểu Mặc đang phát triển rất tốt, đều trở thành đệ nhất của cái gì rồi, cậu ba cũng cảm thấy rất vui vẻ.
“Thúy Anh! Hôn sự của Tiểu Mặc sao rồi?”
Bà ngoại chơi với đứa bé một lúc rồi kéo Mẹ Diệp qua một bên, sau đó nhỏ giọng hỏi.
Lúc trước, Thúy Anh đã nói là Tiểu Mặc sắp kết hôn, đã cho tiền lễ hỏi rồi, thời gian cũng đã quyết định rồi, chỉ chờ đi làm giấy đăng ký kết hôn thôi, nhưng mà sau đó không lâu, con gái mình lại bảo có biến cố, không kết hôn nữa.
Sau đó con gái mình còn nói, Tiểu Mặc có hai đứa con, khiến cho mình không hiểu ra sao cả.
“Mẹ, Hiện giờ sự nghiệp của Tiểu Mặc đang phát triển rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền nên chưa vội kết hôn! Bây giờ Tiểu Mặc và mẹ của bọn nhỏ rất tốt, nhưng hai đứa nó hơi bận rộn, nên chuyện kết hôn phải chờ một đoạn thời gian.” Mẹ Diệp cười nói.
“Vậy thì tốt rồi!” Bà ngoại nghe xong thì cười.
Kiếm tiền cũng rất quan trọng mà!
Có tiền, thì không cần lo lắng không kiếm được vợ.
Bà ngoại vui mừng nắm chặt tay của con gái mình, bà ngoại cảm thấy hơi kích động.
Lúc trước, bà không yên lòng cô con gái này nhất, bà cảm thấy con gái mình phải chịu khổ, hiện giờ nhà con gái mình phát triển, nên đương nhiên bà vui mừng rồi.
“Mẹ cảm thấy Tiểu Mặc không giống lúc trước nhỉ!”
Bà ngoài liếc nhìn về phía đứa cháu ngoại của mình rồi cười nói.
“Vâng, con cũng thấy thế!” Mẹ Diệp gật đầu.
Bây giờ Tiểu Mặc tự tin hơn trước kia nhiều, tư thế cũng oai hùng và phấn chấn hơn ngày xưa rất nhiều.
“Tốt rồi!”
Bà ngoại lại gật đầu cười.
“Bọn con đã đặt khách sạn chưa? Bọn con ở lại đây mấy hôm?”
Bà lôi kéo con gái mình tiếp tục trò chuyện.
Mọi người ngây người hơn một tiếng, thì Cha Diệp đi theo Diệp Mặc về khách sạn làm thủ tục, và cất hành lỳ, còn phải thay tã và quần áo cho hai đứa bé nữa.
“Bulgari? Đó là khách sạn gì? Có đắt không?”
Cha Diệp nghe thấy tên của khách sạn thì hơi giật mình.
Cái tên này vừa nghe đã thấy rất đắt rồi.
“Bình thường thôi ạ! Ngọc Tình cũng ở khách sạn này!” Diệp Mặc cười nói.
Lúc này Cha Diệp không phản đối nữa.
Con dâu ở đó thì tất nhiên bọn mình cũng phải ở chỗ đó rồi.
“Con nói cho cha biết bao nhiêu tiền một đêm?”
Khi lên xe thì Cha Diệp không nhịn được nên hỏi.
“Tầm 10 nghìn!” Diệp Mặc đành phải nói.
Cha Diệp nhất thời bị chấn động đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Dọc đường đi Cha Diệp đều không nói câu nào.
Khi đến khách sạn, thì toàn bộ hành trình Cha Diệp đều hiện lên vẻ sợ hãi và thán phục, ông chưa bao giờ nhìn thấy khách sạn nào hoa lệ như vậy!
Lần trước ở Duyệt Vân Trang cũng có cấp bậc không thấp, nhưng khách sạn đó tập trung vào phong cách nghỉ dưỡng, mà khách sạn này thì lại khác, khách sạn này là phong các xa hoa của phương tây, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy phong cách này, nên càng đành vào thị giác hơn.
Hai người làm xong thủ tục, đi vào phòng thì Diệp Mặc bắt đầu bận rộn.
Hắn phải thay quần áo và tã cho bọn nhỏ, sau đó cho chúng ăn no, rồi hắn mới nhắn tin cho Ngọc Tình, nói rằng mình đã đến khách sạn.