Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 271 - Chương 271: Đến Thành Phố Thiên Hải!

Chương 271: Đến thành phố Thiên Hải! Chương 271: Đến thành phố Thiên Hải!

“Vâng! Để con mua vé luôn!”

Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra, rồi lên mạng đặt một phòng thương gia trên xe lửa.

“Còn cả khách sạn nữa!”

Diệp Mặc lại lên mạng đặt khách sạn.

“Con trai, con đừng đặt nơi quá đắt làm gì, không cần thiết.” Cha Diệp ở bên cạnh vội vàng nói.

Lần trước ở khách sạn năm sáu nghìn đồng một đêm, bây giờ ông nhớ lại vẫn thấy đau lòng.

“Cha, cha không còn để ý đâu.” Diệp Mặc cười nói.

“À đúng rồi, là khách sạn Bulgari!”

Diệp Mặc nhớ đến khách sạn nơi Ngọc Tình đang ở, sau đó liền lên mạng đặt trước hai phòng tốt nhất.

Sau đó Diệp Mặc tắm rửa cho hai đứa bé rồi dỗ chúng đi ngủ, một lát sau Tô Ngọc Tình đã gọi điện thoại đến.

“Ngày mai anh sẽ đến đây á?”

Tô Ngọc Tình nghe thấy Diệp Mặc nói thế thì lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

“Hóa ra là vậy! Ông không sao thì tốt rồi, đúng là anh nên đến thăm ông một chút, vừa hay em cũng đang nhớ anh và các con.”

Tô Ngọc Tình nghe Diệp Mặc nói lý do thì nàng lại nói với giọng ôn nhu.

“Anh đặt khách sạn chưa? Có cần em đặt giúp không?”

“Không cần đâu, anh đặt phòng ở khách sạn em đang ở rồi.”

“Vậy thì tốt quá! Có điều, hai con có ngồi được xe lửa không?” Tô Ngọc Tình nói xong thì hơi cau mày.

“Anh đặt phòng thương gia rồi, không gian khá lớn nên không sao đâu.” Diệp Mặc cười nói.

Hắn cố ý đặt phòng thương gia vì hai đứa bé mà.

“Ừm! Vậy thì tốt rồi!”

Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng mới cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn sáng xong thì thu dọn hành lý, sau đó Diệp Mặc mang theo hai đứa bé và cha mẹ chạy đến ga xe lửa.

Đến nhà ga, mọi người đợi một lát thì thuận lợi lên xe lửa.

Trên đường đi hai đứa bé không hề khóc hay náo gì cả, rất ngoan ngoãn.

Chớp mắt một cái đã hai tiếng trôi qua, xe lửa đã đến Thành phố Thiên Hải.

“Không hổ là Thiên Hải!”

Cha Diệp vừa ra khỏi nhà ga thì cảm khái một câu.

Thành phố Thiên Hải này phồn hoa hơn thành phố H rất nhiều.

“Đúng vậy!”

Mẹ Diệp gật đầu, bà cũng hơi cảm khái.

Hai vợ chồng họ rất ít khi ra ngoài, khi còn trẻ họ cũng đã từng đi xông xáo, nhưng sau này làm ăn thất bại thì họ đã trở về nhà đi làm thuê, vất vả cả một đời mới nuôi được con trai khôn lớn.

Tính toán ra thì đã hơn hai mươi năm hai người họ mới trở lại Thành phố Thiên Hải này, bây giờ trở lại thì họ thấy thành phố này thay đổi quá nhiều.

Mẹ Diệp nhìn con trai ở bên cạnh thì mỉm cười, trong mắt bà có vài phần tự hào và kiêu ngạo.

Ngày xưa, nhà mình vẫn không tiếng nói gì trước mặt cha mẹ và anh em trong gia đình, bọn họ đều cảm giác nhà mình nghèo, lại vùi đầu trong hương trấn nhỏ nên không có tiền đồ gì, em (trai) ba thì còn đỡ, nó không có thành kiến nhiều như vậy, chỉ có cô em dâu kia là vẫn luôn xem thường nhà mình thôi.

Còn về phần nhà em (trai) hai thì đã không liên lạc với nhà mình nhiều năm rồi, chắc là do ghét bỏ nhà mình nghèo, và không có bản lãnh gì.

Bây giờ, con trai mình tiến bộ như vậy, khiến cho nhà mình rất hãnh diện.

Trước kia cô em dâu kia vẫn luôn coi thường nhà mình, giờ thì lại nhiệt tình biết bao nhiêu.

Cũng là vì con trai mình có tiền đồ chứ sao nữa!

Đến tận bây giờ, Mẹ Diệp vẫn cảm giác những thứ này giống như là mơ vậy.

Sự nghiệp của con trai càng ngày càng phát triển, lại tìm được một người con dâu như Ngọc Tình, còn sinh một đôi Long Phượng Thai, còn ở biệt thự hơn 100 triệu, lái xe sang…

Trước kia Mẹ Diệp nào dám mơ như vậy.

Bà chỉ muốn con trai mình làm ăn đàng hoàng, rồi kết hôn sinh con, có một cuộc sống bình thường là tốt rồi.

Lúc trước con trai gọi điện về nói chuyện của Giai Giai, thì bà đã cảm giác như trời sập rồi, ngày nào cũng thở ngắn than dài, nhưng bà không ngờ mọi thứ lại trở nên tốt đẹp như vậy.

“Con gọi xe nhé, chúng ta đi bệnh viện thăm ông ngoại trước!”

Diệp Mặc nói.

“Ừm! Để mẹ bế cho!”

Mẹ Diệp hồi phục tinh thần, rồi mỉm cười ôm lấy hai đứa bé.

“Ngoan quá!”

Bà vừa ôm vừa chơi đùa với hai đứa bé.

Biểu hiện của hai đứa bé ở trên đường rất tốt, hai đứa đều không khóc cũng không náo.

Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra đặt xe.

Đợi một lát thì xe đến.

“Bác tài, đến bệnh viện Nhân Dân số 6.”

Mọi người lên xe, Diệp Mặc liền nói với tài xế.

Tài xế trả lời một câu rồi bắt đầu lái xe.

Trên đường, Mẹ Diệp gọi điện thoại cho cậu ba, nói cho cậu ba biết mọi người đã đến nơi, cũng hỏi rõ vị trí cũng phòng bệnh luôn.

Khu nội trú bệnh viện Nhân Dân số 6.

Cha Diệp đẩy cửa một gian phòng bệnh ra rồi đi vào.

“Anh rể! Chị! Hai người đến rồi à!”

Cậu ba cười tiến lên đón.

“Cha!”

Mẹ Diệp cười với cậu ba một cái, rồi trực tiếp đi thẳng đến trước giường bệnh.

Trên giường có một ông cụ tóc hoa râm có thân hình gày gò, ông đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt của ông có vẻ hơi tiều tụy.

Bình Luận (0)
Comment