“Điều này…”
Hai người Hứa Kiến Bình và Lão Lưu nhìn thấy cảnh này thì sợ ngây người.
“Lão Triệu, ông đây là…”
Hứa Kiến Bình đứng dậy đi qua, rồi hỏi nhỏ một câu với Triệu Nhân Bân.
“Ông có biết người vừa rồi là ai không? Chính là người vừa mời rượu con trai Chính Hoa ý?” Triệu Nhân Bân cười nói.
“Người đó…là ai vậy?”
Hứa Kiến Bình hơi giật mình.
Quả nhiên là có quan hệ với người này!
“Ông ta chính là Ông chủ Phương! Phó hội trưởng thương hội thành phố H, người ta chính là một nhân vật lớn có tài sản vài tỷ đấy, người có thể khiến ông chủ Phương tự mình đi mời rượu, thì ông nói xem người đó phải là người như thế nào?” Triệu Nhân Bân nói.
Hứa Kiến Bình nghe xong thì há hốc mồm, mãi vẫn không khép lại được.
Đôi mắt ông ta trừng to, bên trong tràn ngập vẻ chấn động và kinh ngạc.
Đứa con trai này của Chính Hoa lợi hại như vậy sao?
Mình còn tưởng cậu ta chỉ là một người đi làm thuê bình thường như Chính Hoa thôi chứ, nào ngờ cậu ta lại có mặt mũi lớn đến vậy!
Một nhân vật có tài sản vài tỷ cũng không phải là người ngu, nếu như đối phương không có đủ thực lực hoặc quan hệ thì ai sẽ nể tình mà đi mời rượu chứ!
Điều này chứng tỏ, đứa con trai này của Chính Hoa cực kỳ lợi hại, nếu như không có rất nhiều tiền thì cũng sẽ có rất nhiều mối quan hệ kinh khủng.
Chẳng trách!
Sau đó, Hứa Kiến Bình bừng tỉnh, ông ta đã hiểu vì sao Lão Triệu lại nhiệt tình với Chính Hoa như vậy rồi.
“Đúng thật là bất ngờ!”
Hứa Kiến Bình nhìn về phía người bạn cũ, rồi lại cảm khái một tiếng.
Trước đó mình còn cảm thấy, nhà Chính Hoa phổ phổ thông thông cũng rất tốt, nào ngờ đó là do mình nhìn lầm mà thôi, nhà người ta còn phát triển hơn mình nhiều, thân phận và địa vị của người ta hiển hách hơn một ông chủ nhỏ như mình không biết bao nhiêu lần.
“Chính Hoa!”
Hứa Kiến Bình tập trung ý chí, rất nhanh đã lộ ra nụ cười nhiệt tình, sau đó đi lên mời Cha Diệp một ly rượu.
Cha Diệp uống đến sau cùng thì đã hơi say.
Triệu Nhân Bân gọi tài xế của mình, lái chiếc Bentley đưa người trở về.
Khi nghe thấy địa chỉ là khách sạn Bulgari thành ông ta cũng không thấy kỳ lạ.
“Thúy Anh, về đến nơi thì nói với tôi một tiếng nhé! Tạm biệt!”
Triệu Nhân Bân tự mình đóng cửa lại, rồi vẫy vẫy tay.
Khi chiếc xe đi xa thì ông ta mới xoay người lại.
“Con trai, người kia là ai vậy?”
Trên xe, Mẹ Diệp nhìn về phía con trai của mình rồi hỏi.
Bà thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện vừa rồi, chỉ bằng bà và Chính Hoa thì sẽ không có mặt mũi như vậy được, nên chắc chắn là do con trai mình.
“Là một người bạn, một người bạn rất lợi hại!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Ừm!” Mẹ Diệp cũng không hỏi nhiều.
Con trai đã nói rất lợi hại thì khẳng định là cực kỳ lợi hại, cho nên Lão Triệu và những người còn lại mới nhiệt tình như vậy.
Mẹ Diệp mỉm cười liếc nhìn con trai mình một chút, bà cảm thấy rất vui mừng và tự hào.
Khi mọi người trở lại phòng ở khách sạn, thì Cha Diệp suýt nôn ra.
“Ai bảo ông uống nhiều như vậy làm gì!”
Mẹ Diệp đỡ Cha Diệp nằm xuống rồi quở trách một câu.
“Hôm nay… vui vẻ!”
Cha Diệp đã say khướt, nhưng trên mặt thì tràn đầy ý cười.
Mẹ Diệp cũng bật cười một tiếng, sau đó lắc đầu, bà cũng không nhiều lời.
Hai vợ chồng họ cả đời này đều bình thường, đã có bao giờ được hãnh diện như ngày hôm nay đâu.
“Mẹ, vậy con về phòng đây!”
Diệp Mặc thấy mọi việc ổn rồi thì nói.
“Ừm! Con về phòng đi!” Mẹ Diệp mỉm cười.
Diệp Mặc về phòng, chờ một lát thì Tô Ngọc Tình gõ cửa.
“Hôn lễ hôm nay thế nào?”
Tô Ngọc Tình vào phòng thì đi qua ôm hai đứa bé, rồi cười hỏi.
“Rất sang trọng!” Diệp Mặc cười nói.
“Thế anh cảm thấy, sau này chúng ta nên làm hôn lẽ kiểu gì? Là sang trọng một chút, hay là nên đơn giản một chút?” Tô Ngọc Tình cau mày nói.
Nàng cũng đã nghĩ đến chuyện hôn lễ rất nhiều lần rồi.
“Tất nhiên là phải long trọng rồi! Cả đời chỉ kết hôn một lần thôi mà.” Diệp Mặc đi qua ôm vào eo mềm mại của nàng.
Diệp Mặc ôm người ngọc mềm mại ở trong ngực, nhẹ nhàng ngửi một hơi, mùi thơm cơ thể quen thuộc của nàng tràn ngập vào khoang mũi, mùi thơm ngào ngạt này xen lẫn với mùi thơm của sữa làm cho người ta ngây ngất.
“Em cũng thấy như vậy, có điều, chúng ta vẫn chưa vội!” Tô Ngọc Tình gật đầu, cười xinh đẹp nói: “Bọn mình chờ các con lớn hơn một chút rồi làm hôn lễ cũng được, như vậy thì khi chúng trưởng thành thì cũng sẽ nhớ đến buổi hôn lễ này.”
Nàng nói xong thì nhin hai đứa bé ở trong ngực, mặt mũi tràn đầy yêu thương và ôn nhu.
“Ừm, cũng được!” Diệp Mặc lên tiếng.
“Ai nha!”
Hai người trò chuyện một lát, thì bỗng nhiên Tô Ngọc Tình nhỏ giọng hô lên một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng.
Hai đứa bé bắt đầu không an phận, mà lay lay bộ ngực của nàng, hiển nhiên là chúng muốn uống sữa.
“Anh quay sang chỗ khác đi!”
“Cũng không phải là chưa nhìn thấy mà!”
“Anh…được rồi!”
Cuối cùng thì Tô Ngọc Tình cũng không lay chuyển được Diệp Mặc, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Sau khi nàng cho hai đứa bé ăn no, Diệp Mặc lại tắm rửa và mát-xa cho chúng, sau đó thì lại dỗ chúng đi ngủ.
Hai người nằm xuống trò chuyện về hôn lễ rất lâu, mãi cho đến tối muộn mới ngủ.