“Ông chủ Phương, cậu ta là…?”
Cuối cùng thì Triệu Nhân Bân cũng lấy lại tinh thần, vội vàng tiễn Ông chủ Phương ra ngoài.
“Ông không biết anh ta à?” Ông chủ Phương hơi cay mày, nhưng vẫn không dừng bước chân mà tăng tốc đi ra ngoài.
Triệu Nhân Bân lắc đầu.
Ông ta chỉ biết người này là con trai của Chính Hoa thôi.
Mà Chính Hoa chỉ là một người bình thường, con trai của ông ấy còn trẻ như vậy thì có thể lợi hại đến nơi nào!
“Ông chủ Diệp không phải người bình thưởng đâu! Anh ta rất lợi hại đấy! Ông có thể mời anh ta đến đây thì hãy tạo mối quan hệ với anh ta đi, đừng bỏ lỡ cơ hội này, đến tổng giám đốc Đinh cũng có quan hệ rất tốt với anh ta, tôi cũng quen anh ta qua tổng giám đốc Đinh đấy.”
Ông chủ Phương cảm thán một câu.
“Được rồi, không cần tiễn nữa, tài xế đang chờ tôi ở dưới rồi!”
Khi đến cửa hội trường thì Ông chủ Phương khoát tay ra hiệu Triệu Nhân Bân dừng bước, rồi quay người vội vàng rời đi.
Triệu Nhân Bân đứng như trời trồng ở ngoài cửa, mặt mũi thì tràn đầy hoảng hốt.
Ông ta đều không dám tin vào tai mình.
Nhân vật hiển hách như Ông chủ Phương mà lại tán dương một người trẻ tuổi như vậy, điều càng làm cho ông ta khó tin là người trẻ tuổi này còn quen biết cả tổng giám đốc Đinh nữa.
Vị tổng giám đốc Đinh này chính là một nhân vật lớn có tài sản hơn 100 tỷ đấy.
Rốt cuộc thì người trẻ tuổi này lợi hại đến mức độ nào mà có thể quen biết với tổng giám đốc Đinh chứ?
Một lúc lâu sau thì Triệu Nhân Bân mới lấy lại tinh thần, ông ta vội vàng quay người trở về.
“Chính Hoa!”
Triệu Nhân Bân đi đến bàn rồi hô lên một tiếng đầy nhiệt tình.
“Lão Triệu!”
Cha Diệp vẫn đang dùng bữa, nghe thấy tiếng hô thì ngẩng đầu lên, sau đó lại ngẩn người ra.
Lão Triệu đang cầm một ly rượu đi đến, trên mặt còn nở một nụ cười cực kỳ nhiệt tình.
“Chính Hoa, rất nhiều năm rồi chúng ta mới gặp nhau, lại còn là hôn lễ của con trai tôi nữa, thời khắc quan trọng như vậy thì tôi phải uống với ông mấy ly mới được, nào, tôi mời ông một ly!”
Triệu Nhân Bân đi đến trước mặt Cha Diệp, rồi vỗ vai Cha Diệp một cái nói.
“Được!”
Cha Diệp cũng cầm ly rượu đứng lên, cụng một cái với Triệu Nhân Bân.
Lúc này, người trên bàn rượu đều tỏ ra kinh ngạc.
Nhất là hai người Hứa Kiến Bình và Lão Lưu.
Làm một thương nhân, nên tất nhiên Lão Triệu rất am hiểu xã giao, ông ta có thể nở nụ cười tủm tỉm và khách khí với bất kỳ ai, nhưng mà, biểu cảm của Lão Triệu bây giờ lại quá nhiệt tình và khách khí, thậm chí có chút lấy lòng rồi.
Thế nhưng mà, làm sao có thể chứ?
Đúng là năm đó Chính Hoa và Lão Triệu có quan hệ rất tốt, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, tình cảm đã sớm phai nhạt rồi, với lại, hiện giờ Chính Hoa chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao đáng giá để Lão Triệu lấy lòng chứ.
Lúc nãy khi vừa gặp mặt thì Lão Triệu cũng chỉ khách khí một chút mà thôi, cũng không khác gì những người khác cả.
Hứa Kiến Bình híp mắt nhìn về đứa con trai của Chính Hoa.
Vừa rồi, có người cố ý đến đây mời rượu con trai của Chính Hoa, người này còn gọi Ông chủ Diệp nữa, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?
Hứa Kiến Bình hơi suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu.
Đứa con trai này của Chính Hoa quá đẹp trai, nhìn qua thì có vẻ như không giống với người làm ăn, coi như là người làm ăn thì cũng có thể làm lớn đến đâu chứ, chắc là do mình nghĩ nhiều thôi.
“Chính Hoa, đi, tôi giới thiệu cho ông con trai và con dâu của tôi, hôm nay tôi còn mời rất nhiều bạn bè nữa, tôi cũng sẽ giới thiệu cho ông một chút.” Một ly rượu vào bụng, Triệu Nhân Bân lôi kéo Cha Diệp đứng lên, rồi đi ra ngoài.
Một tay của ông ta nắm lấy vai của Cha Diệp, nhìn hai người có vẻ rất thân thiết.
Những người còn lại ở bàn thì đều nhìn đến ngây người, trên mặt đều hiện lên vẻ khó tin.
“Con trai, lại đây, cha giới thiệu cho con một người, đây là chú Diệp của con, trước kia cha không đề cập với con là vì hai mươi năm nay chúng ta chưa gặp nhau, nhưng năm đó chúng ta chính là anh em tốt, quan hệ rất thân thiết.”
Vừa hay cô dâu và chủ rể đang mời rượu ở một bàn gần đó, Triệu Nhân Bân liền dẫn Cha Diệp đi qua, rồi giới thiệu rất nhiệt tình.
Một tiếng anh em tốt này đã làm rất nhiều người kinh ngạc và chấn động.
Cha Diệp cũng hơi giật mình, lập tức có chút thụ sủng nhược kinh(*).
(*) ý nói được sủng ái mà lo sợ, được quý mến mà vừa mừng vừa lo.
“Ông chủ Từ, đây là người anh em của tôi, Diệp Chính Hoa!”
Sau đó, Triệu Nhân Bân lại giới thiệu Cha Diệp cho vài người bạn tốt.
“Người anh em Diệp!”
“Ông chủ Diệp!”
Thỉnh thoảng có vài người vội vã đi lên mời rượu Cha Diệp, họ đều rất khách khí và cung kính.
Đây chính là người đầu tiên ông chủ Triệu giới thiệu trong tối nay, chứng tỏ người này phải có quan hệ không tầm thường với ông chủ Triệu, nên dĩ nhiên bọn họ phải đến nịnh nọt một phen rồi.
Cha Diệp không ngừng cụng ly với mọi người, ông cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, ông chỉ cảm thấy người mình lâng lâng.
Nhiều người như vậy đều nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng, cung kình mời mình rượu, nịnh nọt mình, cả đời này mình đã bao giờ được hãnh diện như này đâu!
Hơn nữa, một người bạn cũ hơn hai mươi năm, một ông chủ lớn có tài sản gần một tỷ lại nhiệt tình với mình như vậy, còn gọi mình là anh em tốt nữa, loại cảm giác này, hoàn toàn giống như đang nằm mơ vậy!