Một lát sau, người trong hội trường cũng đã được 90%, thì người chủ trì lên sân khâu, hôn lễ bắt đầu.
Diệp Mặc mỉm cười nhìn cô dâu chú rể ở trên sân khấu, trong lòng hắn cũng hơi xúc động.
Trước kia Diệp Mặc cũng đi ăn mấy cái đám cưới rồi, nhưng đều không có cảm xúc như bây giờ.
Diệp Mặc cúi đầu nhìn hai đứa bé ở trong ngực rồi bắt đầu suy nghĩ, sau này mình làm hôn lễ thì hai đứa bé cũng đã có thể đi bộ được rồi, mình nhất định phải cho hai đứa bé một cái hôn lễ thật vui vẻ mới được.
Một lát sau, nghi lễ kết thúc, Diệp Mặc cắm đầu vào ăn.
Đồ ăn cũng bình thường, miễn cưỡng nuốt được, hắn ăn một lúc rồi đặt đũa xuống.
“Con đi vệ sinh một lát!”
Diệp Mặc đưa hai đứa bé cho cha mẹ, ròi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Khi Diệp Mặc quay lại cửa hội trường, thì nhìn thấy ông chủ Triệu kia đang nói chuyện với một người, thần sắc ông ta còn có chút cung kính và nhiệt tình.
Hai người hàn huyên vài câu rồi ông chủ Triệu giơ ly rượu lên mời người kia.
Diệp Mặc cũng không để ý, mà đi thẳng về chỗ của mình.
“Ông chủ Triệu, tôi thực sự phải đi rồi, công việc bận rộn quá! Lát nữa tôi còn phải bay về để xử lý công việc nữa!”
Người kia uống rượu xong thì đặt chén rượu xuống, sau đó nói với vẻ áy náy.
“Được được được! Ông chủ Phương có thể tới tham gia hôn lễ là tôi đã rất vui vẻ rồi, vậy thì tôi tiễn ông ra ngoài nhé, trên đường nhất định phải cẩn thận!” Triệu Nhân Bân nói rất nhiệt tình.
Ông ta nói xong thì dẫn người kia đi ra phía cửa chính.
“Hử?”
Người kia đi được vài bước, ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.
“Ông chủ Phương, có chuyện gì sao?”
Triệu Nhân Bân kinh ngạc nói.
“Nhìn thấy một người bạn!” Ông chủ Phương kia nói: “Tôi không ngờ ông chủ Triệu lại quen biết anh ta đấy.”
“Bạn? Là ai vậy?”
Triệu Nhân Bân nhất thời sửng sốt.
Vị Ông chủ Phương này chính là một ông chủ lớn ở thành phố H, còn là Phó hội trưởng thương hội thành phố H nữa, tài sản của ông ta phải có vài tỷ, tuy mình có vài công ty và công xưởng nhưng tổng tài sản còn chưa tới một tỷ.
Mặc kệ là tài sản hay là quan hệ thì Triệu Nhân Bân đều kém xa vị này, cho nên ông ta mới nhiệt tình như vậy.
“Chính là Ông chủ Diệp đó!”
Ông chủ Phương cười nói, rồi chỉ tay về một phía.
“Ông… Ông chủ Diệp?”
Triệu Nhân Bân lại giật mình, liếc mặt nhìn qua rồi hiện lên vẻ mờ mịt.
Người có thể làm bạn của Ông chủ Phương thì khẳng đình phải là một nhân vật có danh tiếng, mặc dù tối nay mình mời không ít ông chủ và bạn bè quen biết, nhưng dường như không có ai họ Diệp thì phải.
“Ông không biết à?”
Ông chủ Phương dùng ánh mắt kinh ngạc và nghi nhờ nhìn Triệu Nhân Bân.
Người được mời đến đây thì đều phải là người quen của ông ta, thế mà ông ta lại không biết?
Ông chủ Phương giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn nhiều lắm nên ông ta cũng lười suy nghĩ, liền cầm một ly rượu lên rồi vội vàng tiến về phía trước: “Sắp không kịp rồi, tôi đi mời một ly rượu đã!”
Triệu Nhân Bân cuống quít đuổi theo.
Đáy lòng ông ta lại hết sức buồn bực.
Rốt cuộc thì vị Ông chủ Diệp này là ai?
Một đường tiến lên thì ông ta càng ngày càng nghi ngờ.
“Là bàn đó sao?”
Một lát sau, Triệu Nhân Bân đi theo Ông chủ Phương đến một phía, ông ta ngẩng đầu lên quan sát, rồi lập tức ngây ngẩn cả người.
Cái bàn này đúng là có một người họ Diệp, cũng chính là người bạn cũ của ông ta, Diệp Chính Hoa.
Có điều, theo ông ta biết, thì sau khi Diệp Chính Hoa làm ăn thất bại đã trở về quê nhà để tìm được chứ không ra làm ăn nữa, cũng chỉ là một người bình thường thôi, làm sao có thể là nhân vật hiển hách mà Ông chủ Phương nhận ra chứ.
Càng không có khả năng được Ông chủ Phương gọi là bạn, còn để Ông chủ Phương đích thân đến mời rượu nữa, Diệp Chính Hoa có mặt mũi như vậy sao!
Song, nơi Ông chủ Phương đi đến thì hoàn toàn chính xác là cái bàn đó.
Sau đó, Ông chủ Phương liên cầm ly rượu lên, trên mặt thì lộ ra nụ cười nhiệt tình.
Triệu Nhân Bân nhìn kỹ, thì toàn thân lập tức chấn động, hai mắt trừng to như không thể tin nổi.
Không phải Chính Hoa!
Mà là người con trai đẹp đến mức khó tin của Chính Hoa!
Chuyện này…là chuyện gì thế này?
Người bạn trong miệng Ông chủ Phương lại là một người trẻ hơn 20 tuổi sao, hơn nữa, lại còn là con trai của một người bình thường như Chính Hoa nữa!
Điều này…làm có có thể?
Sau đó, Triệu Nhân Bân cứ cầm ly rượu ngẩn người tại chỗ.
“Ông chủ Diệp!”
Ông chủ Phương thì hướng về phía Diệp Mặc rồi hô lên một tiếng đầy nhiệt tình.
Ông ta có ân tượng rất sâu sắc với vì Ông chủ Diệp trẻ tuổi này, cổ đông lớn của Võng Dật, chủ sở hữu khách sạn ở Duyệt Vân Trang, chỉ tình tài sản cá nhân thôi thì cũng đã năm sáu tỷ rồi, cũng không phải là người tầm thường!
Với lại, tài nghệ nấu nướng của người này giống như thần vậy, sau khi ông ta được thưởng thức một lần thì vẫn nhớ mãi không quên.
“Hóa ra là Ông chủ Phương!”
Diệp Mặc cũng nhận ra vị Ông chủ Phương này, ông ta là một người trong đoàn người Tổng giám đốc Đinh đã đến nhà hàng ăn cơm hôm đó.
“Không ngờ anh cũng ở đây, chúng ta đúng là rất có duyên! Tôi mời anh một ly nhé!”
Ông chủ Phương nói xong thì giơ ly rượu lên.
“Ah!”
Diệp Mặc vội vàng lấy một cái ly, rồi rót rượu vào, sau đó cụng với Ông chủ Phương một cái.
“Ông chủ Diệp, tôi còn có việc, phải đi suốt đêm về, nên đành phải đi trước đây, sau này chúng ta lại liên hệ nhé.”
Ông chủ Phương uống một hơi cạn sạch xong thì đặt ly rượu xuống, sau đó cười một tiếng áy náy, rồi liền quay người rời đi.